Thương Mẫn kể lại chi tiết chuyện của Du Thắng và Thương Tuyết cho Tô Huệ Phi nghe, nhưng lại lược bỏ chuyện giữa cô và Mâu Nghiên, chỉ nói rằng mình uống nhiều nên ngủ lại đây một đêm.
“Thật trơ trẽn!” Nghe cô kể xong, Tô Huệ Phi còn nổi nóng hơn cô nữa: “Tên Du Thắng này đúng là trai đểu! Hai người đã ở bên nhau từ năm 17 tuổi, 5 năm thanh xuân của cậu đều lãng phí trên người anh ta, sao anh ta có thể phản bội cậu vào lúc này? Còn đứa em gái của cậu nữa? Mẹ kế cậu dụ dỗ ba cậu mới có cô ta, còn hại mẹ cậu…”
Tô Huệ Phi nói đến đây thì thấy ánh mắt Thương Mẫn nhất thời thay đổi, nên ngừng lại ngay.
“Là do tớ quá ngốc thôi.
” Thương Mẫn cười tự giễu: “Tớ nên sớm biết mẹ nào con nấy, cũng đánh giá cao tình cảm mà Du Thắng dành cho tớ.
”
Du Thắng từng nói anh ta yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, năm 17 tuổi, cô quen anh ta trong buổi triển lãm tranh ở hoa viên trường, lúc đó hai người vẫn còn ngây ngô, chưa biết gì về tình yêu.
Nhưng làm gì có nhiều người yêu từ cái nhìn đầu tiên đến thế, phần lớn đều chỉ nhìn mặt mà thôi, chính anh ta cũng thừa nhận vì cô xinh đẹp nên mới thích cô, giờ anh ta đã gặp Thương Tuyết còn xinh đẹp hơn cô, nên mới đem lòng yêu người khác.
“Vậy giờ cậu định làm gì?” Tô Huệ Phi lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ cậu định âm thầm chịu đựng?”
“Thương Mẫn tớ có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng không bao giờ chịu thiệt!” Thương Mẫn thề son sắt: “Dựa vào cái gì? Cả toàn bộ tiền nhà họ Thương xài đều là của mẹ tớ, căn nhà cưới đó cũng là do mẹ tớ để lại, đôi gian phu dâm phụ đó có tư cách gì mà sống trong nhà mẹ tớ?”
Nghĩ đến đây, Thương Mẫn liền tức đến mức không thở nổi, hận không thể quay về nhà họ Thương điên cuồng phát tiết một trận ngay.
“Nhưng…” Thương Mẫn nghĩ tới Lê Chuẩn đang đợi ở bên ngoài, nên nhướng mày nói với Tô Huệ Phi: “Giờ tớ có một chuyện muốn mời cậu giúp.
”
Mặt cô thoáng qua tia gian xảo, thì thầm vào tai Tô Huệ Phi…
Trên tầng cao nhất…
Trên ghế sofa màu đen bằng da thật, một người phụ nữ mặc váy dài màu nude đang tao nhã thưởng thức trà, mái tóc dài xoăn sóng lười biếng xõa trên vai, ánh nắng chiếu xuyên qua nóc nhà trong suốt, làm nổi bật làn da cực kỳ trắng nõn của cô, đôi mắt long lanh đưa tình, không cần mở miệng nói chuyện, cũng làm người khác cảm thấy cô rất đáng thương.
Mâu Nghiên mở cửa đi vào, lúc này anh đã mặc đồ vào, áo T-shirt màu đen bình thường kết hợp với quần âu, anh làm lính nhiều năm rồi nên đã quen với việc mặc đồ theo phong cách thoải mái.
“Mâu Nghiên.
” Người phụ nữ thấy anh bước vào thì đặt tách trà xuống,