Mấy ngày qua ở trong bệnh viện, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là tối hôm đó anh ta suýt nữa sẩy tay giết chết Thương Mẫn.
Vừa nghĩ đến hình ảnh đó là anh ta không khỏi cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Đó là người phụ nữ anh đã thích năm năm, mặc dù kết cục của họ không như ý muốn, nhưng chung quy cô vẫn là người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh.
Hơn nữa, sau khi anh làm ra chuyện quá đáng với cô, Thương Mẫn vẫn ngăn cản Mâu Nghiên trong lúc nguy cấp, để cho anh một con đường sống.
Nhớ lại quá khứ từng chút một, tất cả những điều tốt đẹp giữa họ đều chân thật như thế, nhưng càng chân thật thì càng tàn nhẫn.
Anh hiểu rõ tính cách của Thương Mẫn, một khi cô đã chọn con đường nào sẽ không bao giờ quay đầu lại, giữa họ coi như đã hoàn toàn kết thúc.
“Du Thắng!” Thương Tuyết khàn giọng hét lớn: “Tại sao? Tại sao các anh đều yêu cô ta? Tại sao tất cả mọi người đều chọn cô ta?”
“Còn tôi thì sao… Tôi là gì chứ…”
Thương Tuyết chậm rãi quỳ xuống đất, cô ta cầm tấm thẻ ngân hàng, khóc không thành tiếng.
…
Vết thương trên người Thương Mẫn đã dần dần lành, vết thương trên cổ tay cũng đã khép lại.
Lúc vết thương liền lại, phần da xung quanh vết thương cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Cô tháo băng gạc, không nhịn được muốn gãi.
“Đừng chạm vào nó.” Giọng Mâu Nghiên đột nhiên vang lên khiến cô giật mình, Thương Mẫn quay đầu lại thì nhìn thấy Mâu Nghiên đang cầm thuốc mỡ đi về phía cô.
“Bôi thuốc.” Mâu Nghiên ngồi xuống trước mặt cô, dùng bông ngoáy tai quết một chút thuốc mỡ bôi lên cổ tay cô.
Vết thương đã lành lại thành một vết sẹo hồng phấn, trông có vẻ không hợp lắm trên cổ tay trắng gầy của cô.
“Cậu hai, anh nói đi, có phải anh nên bồi thường cho em không?” Thương Mẫn nở nụ cười, ghé sát vào mặt Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên băng bó cho cô xong thì ngẩng đầu, lúc này Thương Mẫn mới phát hiện môi hai người cách nhau rất gần.
“Được thôi.” Giọng anh vẫn thản nhiên như trước.
Ở khoảng cách gần như vậy, Thương Mẫn có thể nhìn thấy mặt cô trong mắt anh, cảm giác trong mắt anh toàn là cô lập tức lấp đầy trái tim cô.
“Em vẫn chưa nói em muốn gì…” Thương Mẫn ngả đầu ra sau, sao người đàn ông này càng ngày càng biết cưa cẩm thế?
Nhưng rõ ràng anh chưa làm gì cả, cô chỉ nhìn anh đã cảm thấy anh hít thở thôi cũng như đang quyến rũ cô vậy.
“Anh bồi thường bằng cơ thể.” Mâu Nghiên nhìn chằm chằm cô, trong mắt có tia sáng nóng rực.
Thương Mẫn đỏ mặt, cô trở nên sợ hãi rụt rè.
“Em… Em vẫn chưa khoẻ hẳn đâu.” Thương Mẫn cử động cái chân vẫn đang bó bột của mình.
“Đâu cần em động, em sợ gì?” Mâu Nghiên cười xấu xa.
“Lưu manh!” Thương Mẫn vung tay đấm vào người anh, khi cô vừa chạm vào vai Mâu Nghiên, anh đã đau tới mức hít vào một hơi.
Thấy anh như vậy, Thương Mẫn mới nhớ ra trên người anh cũng có vết thương, cô lập tức luống cuống.
“Xin lỗi, xin lỗi… Em đã làm anh đau.” Mâu Nghiên chăm sóc cô suốt mấy ngày nay, cô suýt chút nữa đã quên anh cũng là bệnh nhân.
Mâu Nghiên nhíu mày như rất đau, Thương Mẫn lập tức đỏ mắt, vội vàng cởi áo anh ra: “Mau để em xem thử.”
Tay cô vội vàng kéo cổ áo anh, nhưng Mâu Nghiên lại giữ tay cô, một tay khác nắm vai cô, môi hai người chạm vào nhau, hô hấp cũng bắt đầu chậm lại.
Thương Mẫn trợn to mắt, nụ hôn bất ngờ của Mâu Nghiên khiến cô không biết phải làm sao.
Sau khi hoàn hồn lại, cô đẩy anh ra, ngơ ngác nhìn anh.
“Anh đùa em hả?” Thương Mẫn hỏi anh.
Khoé môi Mâu Nghiên cong lên: “Vết thương trên tay em đã lành thì sao anh còn đau được? Huấn luyện trong quân đội lợi hại hơn roi của ông cụ nhiều, anh mà sợ vết thương nhỏ ấy à?”
Thương Mẫn bất mãn dẩu môi, nước mắt trong mắt bị cô cầm lại.
“Anh chỉ muốn nhìn thấy em lo lắng cho anh thôi.”