Mặc dù rất không yên tâm, nhưng Thương Mẫn nói quả thực có lý.
Hôm nay anh có thể ở trước mặt Mạc Hậu không e dè công khai chuyện của mình và Thương Mẫn, là bởi vì anh biết Mâu Chí Tình đã cảnh cáo Mạc Hậu.
Mặc dù người nhà họ Mạc rất càn rỡ điên cuồng, thế nhưng vẫn không dám ngỗ ngược trước mệnh lệnh của Mâu Chí Tình.
Vì vậy cho nên dẫu trong lòng Mạc Hậu có uất ức tức giận đi chăng nữa, bọn họ tạm thời sẽ không động thủ với Thương Mẫn.
Càng huống hồ, trong tay ông ta có chứng cứ và bản ghi âm.
Đoàn Quốc bên kia mặc dù tạm dừng ra tay đối với người nhà họ Mạc, nhưng tuyệt không buông lỏng cảnh giác.
Chỉ cần cô ta có bất kỳ dấu hiệu nào làm hại Thương Mẫn thì anh ta sẽ không thủ hạ lưu tình.
Mạc Hậu là một người thông mình, tự do của cô ta và tương lai của người nhà họ Mạc đều nằm trong tay Mâu Nghiên.
Trong khoảng thời gian này không có khả năng sẽ làm ra điều gì.
Nhưng mà cô ta không động thủ, không có nghĩa là người khác không làm.
Hiện giờ quả thực vẫn chưa phải là lúc để Thương Mẫn xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, để tránh trở thành người bị công chúng công kích.
“Anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em về.” Thương Mẫn cười đến chân mày cũng muốn cong lên.
Mạc Hậu ở bên ngoài biệt thự, cô ta ngồi trong xe của mình ngây người rất lâu, cô ta vẫn chưa thể tin nổi chuyện Mâu Nghiên và Thương Mẫn quen nhau.
Khi cô ta thực sự biết người Mâu Nghiên thích là Thương Mẫn, cô ta hoàn toàn không tin.
Nếu như nói người đó là Thương Tuyết thì có lẽ cô ta còn cảm thấy có độ tin tưởng.
Bởi vì Thương Tuyết có dáng người và dung mạo, còn Thương Mẫn, một bộ dạng giống như một người suy dinh dưỡng không được nuôi dưỡng tốt, chỗ nào lại có thể lọt vào trong mắt Mâu Nghiên cơ chứ?
Nhưng mà, chính là một người con gái có tướng mạo xấu xí như vậy không chỉ khiến cho Mâu Nghiên vì ánh mắt của cô ta mà sẵn sàng thay đổi cục diện, thậm chí còn muốn vì cô ta trở mà thành kẻ đối địch với nhà họ Mạc.
Quan trọng nhất…Đó là, Mâu Nghiên không e dè bài xích cùng cô ta tiếp xúc thân thể.
Anh ôn nhu lại thân mật như vậy, gọt táo cho cô đưa tới bên miệng.
Chỗ nào có dáng vẻ giống người mắc chứng bệnh sợ hãi phụ nữ đây?
Mạc Hậu nhớ tới lần trước ba cô đưa thuốc cho cô uống, vốn dĩ cô muốn để Mâu Nghiên giúp cô, vì để tạo ra cơ hội muốn thân mật tiếp xúc gần với anh.
Nhưng dường như Mâu Nghiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, chạm cũng chưa từng chạm qua.
Mà hiện giờ, nếu như nói Mâu Nghiên đã không còn bài xích phụ nữ nữa, vậy có …cô ta thành công rồi?
Khi Mạc Hậu vẫn đang suy nghĩ, lại trông thấy ở cửa biệt thự có động tĩnh.
Trữ Trình lái xe tới cửa, phía sau còn có hai xe thương vụ, bên trong có một nhóm người mặc đồ đen.
Mâu Nghiên giúp Thương Mẫn đẩy xe lăn ra ngoài, sau đó ôm cô lên xe.
Thương Mẫn đưa tay ra ngoài cửa xe vẫy vẫy tay tạm biệt với Mâu Nghiên.
Chiếc xe sau đó cũng lập tức khởi động, Mâu Nghiên nhìn xe cô đi thật xa mới xoay người trở về.
Mạc Hậu lái xe đi theo xe bọn họ, một đoạn đường đi tới cổng công ty bất động sản Thương Thị.
Trông thấy Trữ Trình đỡ Thương Mẫn đi vào bên trong, khóe miệng Mạc Hậu khẽ cong lên.
Mâu Nghiên bảo vệ Thương Mẫn rất tốt, ra khỏi cửa ngay lập tức có đoàn người hộ tống đi theo.
Muốn tiếp cận gần với cô quả thực có hơi khó khăn, nhưng …
Nơi này chính là Thương Thị, người ngoài không vào được, chẳng lẽ người trong nhà còn không có cách sao?
Mạc Hậu khẽ cười, có mưu kế.
Thương Mẫn rất ít khi đến công ty nhà họ Thương, đây là sản nghiệp do mẹ cô để lại, giữ lại người cũng là người thân cận của mẹ, vừa trông thấy bọn họ cô lại nhớ đến mẹ của mình, khó tránh khỏi cảm thấy thương tâm nhung nhớ một hồi.
Sau này lớn hơn một chút, hai mẹ con Triệu Nhã Liên đề phòng cô, Thương Liên Thành chỉ giống như nghe gió thoảng bên tai, vẫn luôn không để cô tới công ty.
Trữ Trình đẩy xe lăn cho Thương Mẫn, nhìn đám người áo đen này quá nổi bật, Thương Mẫn sợ người khác sẽ chú ý vì thế để bọn họ ở dưới tầng một chờ, bản thân và Trữ Trình cùng lên phòng họp trên tầng thượng.
Thương Liên Thành đã ở trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch đợi cô, nhìn thấy Trữ Trình, ông ta cũng sửng sốt.
Không biết vì sao trợ lý của Mâu Nghiên cũng xuất hiện ở đây, nhưng nhìn Thương Mẫn không có nửa điểm muốn giải thích với ông ta, ông ta cũng không hỏi nhiều.
“Mẫn Mẫn.” Thương Liên Thành đứng trước mặt cô, mang theo nụ cười nịnh bợ lấy lòng: “Ba thấy con không dễ dàng gì mới tới đây một lần, vào trong phòng làm việc của ba ngồi lúc đi.”
“Không cần đâu.” Thương Mẫn thẳng thắn từ chối, Thương Liên Thành muốn cô ngồi, cùng lắm là bởi vì ông ta nghĩ đến có thể thương lượng về chuyện chuyển nhượng cổ phần, có lẽ lại muốn lấy lý do tình cảm để cô chừa lại cho ông ta chút mặt