Edit: Tiểu Quy
Beta: SA, Ellen Sủng Thụ
Trác Viêm ngủ một giấc thật tốt, đến buổi chiều phân phó thủ hạ đem tư liệu về mình đưa đi, hơn nữa còn trực tiếp đưa đến tay người ở trong công ty, như vậy Hill có thể biết mình sớm hơn, sáng sớm ngày mai khi mình đến trước cửa để nhận lời mời thì đã có thể thông qua.
Hừm, vì để phòng ngừa vạn nhất vẫn phải thêm một chút chất xúc tác mới được...... Trác Viêm sờ sờ cái mũi, cười tủm tỉm nhìn ra ngoài cửa sổ một mảnh mặt trời rực rỡ, tâm tình cũng rất tốt đi ra cửa.
Vẫn là một thân ảnh tiêu sái, vẫn là bộ dáng đĩnh đạc giữa ban ngày, vẫn là khuôn mặt Poker của lão quản gia, và cũng vẫn là gia tộc Riley hoa lệ khắc hoa đồng trước cửa.
Vì tình huống hôm qua, ông quản gia không còn chút khinh thường nào, thậm chí còn có ngạc nhiên cùng kinh tủng(*) với một chút bội phục, đúng, bội phục, người có gan trực tiếp tới cửa theo đuổi thiếu gia cho tới nay cũng chỉ có duy nhất người ở trước mặt này mà thôi. Hơn nữa cái tư thế này xem ra là hạ quyết tâm mỗi ngày đều sẽ đến , không thể không nói đúng là hiếm có.
Quản gia một lần nữa đánh giá người thanh niên này, phát hiện người này vẫn mang ngoại hình anh tuấn, đáy lòng tức khắc tăng thêm một phần hảo cảm, ngữ khí nói chuyện cũng khách khí, "Tiên sinh muốn tìm đại thiếu gia?"
Trác Viêm cười tủm tỉm gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn cùng thâm tình không thể nào đếm được, có chút khẩn trương hỏi, "Em ấy ở đây sao?"
Thật là một đứa nhóc ngoan ngoãn...... Quản gia dưới đáy lòng yên lặng nghĩ ngợi, nhưng vẫn là ăn ngay nói thật, "Không có."
Trác Viêm nhìn ánh mắt của quản gia liền biết hình tượng của mình dưới đáy lòng của ông có thay đổi lớn, vì thế tiếp tục phát huy khả năng diễn xuất thiên bẩm của mình, mi mắt hơi rũ xuống, thâm tình mà đôi đồng tử cũng chậm rãi tối sầm, miễn cưỡng cười một chút, nói, "Như vậy à...... Vậy...... Tôi hôm nào lại đến vậy......"
Vẻ mặt của hắn lúc này làm quản gia nháy mắt nhớ tới hồi trước vào ngày mưa có một con chó nhỏ đáng thương bị vứt bỏ, cuộn tròn trong góc tường, chỉ biết dùng hai mắt ngập nước cầu xin. Một tâm hồn đồng cảm bùng nổ trong nháy mắt, không chút suy nghĩ liền vội vàng gọi hắn lại, chờ đến khi hắn phản ứng quay trở lại mới nhận thức được mình vừa làm cái gì, mới nhớ lại chính mình cũng không có quyền để người thanh niên này đi vào nhà chờ đại thiếu gia, chỉ là nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng ở trước mặt này, vẻ mặt chờ mong cùng bộ dáng không đành lòng nhưng cái gì cũng không nói, chỉ có thể nói, "Cậu có phải muốn nói gì với đại thiếu gia của chúng tôi không, tôi sẽ giúp cậu truyền đạt lại."
Trác Viêm cố nén cười, trong mắt mang theo cảm động, thẹn thùng hỏi, "Thật sự...... Nói cái gì đều có thể truyền đạt lại sao?"
Quản gia nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn này dưới đáy lòng lại càng thêm thập phần yêu thích không thể khống chế, vội vàng gật đầu, trên mặt thậm chí còn mang theo một chút hiền từ, "Đương nhiên có thể."
"Vậy...... Vậy......" Trác Viêm tựa hồ ngượng ngùng, cúi đầu nói lắp, nửa ngày mới hạ quyết tâm ngẩng đầu nhìn quản gia, xin lỗi, "Ngài nói với em ấy là lần trước là do tôi không đúng, tôi không có suy xét chu toàn, không biết đó là lần đầu tiên của em ấy, nếu biết tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng, nhất định sẽ không thô lỗ như vậy, ừm, cứ như vậy đi, cảm ơn ngài." Hắn nói xong còn nở một nụ cười ngọt ngào , như hôm qua xoay người tiêu sái rời khỏi.
Mà ở phía sau hắn vẻ mặt quản gia tựa như bị sét đánh trúng, toàn bộ biểu tình đều cứng lại, sau khi hắn dại ra một lúc mới hơi hơi hé miệng, một bộ dáng không thể tin được, lại là một chữ cũng nói không nên lời.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn này...... Hắn vừa mới...... Nói...... Nói gì đó......
Ngày hôm sau Trác Viêm lại tới, suy nghĩ của quản gia nhà Riley lại thêm lộn xộn, thậm chí so với lần đầu tiên còn nghiêm trọng hơn.
Hôm nay Hill biết được thân phận thật sự của Trác Viêm, còn chưa nghĩ được đối sách, thì lúc ở nhà lại thông qua lời nói lộn xộn của quản gia mà biết được lời Trác Viêm nhắn lại cho anh. Hill ngẩng đầu quét mắt một vòng, người hầu thấy ánh mắt anh đảo qua mình đều cúi đầu, nhưng đáy mắt khiếp sợ cùng kinh tủng lại không có hoàn toàn thối lui, đúng lúc bị anh bắt được.
Tay cầm chiếc cốc của Hill siết chặt một cách khó nhận thấy(*), người đàn ông này là người có lá gan to nhất mà anh từng gặp từ trước đến nay, nhưng cố tình hắn lại là con trai độc nhất của đại cá sấu trong ngành súng ống đạn dược, quan trọng nhất chính là điều này còn liên lụy đến lợi ích của anh......
"Nhưng hắn còn không có sơ yếu lý lịch?" Suy nghĩ trong chốc lát, Hill hỏi.
"Không có." Just trả lời, cũng âm thầm xoa xoa mồ hôi lạnh đang chảy xuống, ông chủ phát ra khí lạnh thật sự rất đáng sợ.
"Đi liên hệ hắn, nói tôi mướn hắn, kêu hắn sáng mai đến đây báo cáo." Hill mặt vô biểu tình phân phó.
Just run lên, âm thầm rơi lệ thương cảm cho Trác Viêm, chúc mừng ngươi, rốt cuộc ông chủ cũng tự mình động thủ chỉnh đốn ngươi, cuộc sống của ngươi có lẽ đã kết thúc.
"Vâng."
——————————————————
"Được, tôi hiểu rồi." Trác Viêm cười tủm tỉm tắt điện thoại, sờ sờ cái mũi, có vẻ mọi chuyện tiến triển tốt hơn so với hắn mong đợi. Hắn ngẩng đầu nhìn bức ảnh trên tường ở phía đầu giường, ánh mắt thâm thúy ôn nhu, nhìn một lúc lâu, vươn tay lên không trung cẩn thẩn