Edit: Rin
1.
"Tôi nói nè Trác thiếu, cậu thật đi làm bác sĩ tư nhân cho gia tộc Riley à?"
Giống như trước đây, trường học vẫn gần quán bar, bên trong quán bar ấy có nguyên một hàng sofa dựa tường. Phỉ Văn Vũ phe phẩy cái quạt trong tay, đùng đùng tức giận hỏi.
Trác Viêm bước ra từ hộp đêm đi thẳng tới trường học, hắn vẫn chưa tốt nghiệp, trong trường còn có chuyện đang chờ hắn xử lý, mà trong đó không thiếu những người mà hắn từng giúp đỡ, vì thế bị bọn họ lôi kéo đi uống rượu.
"Đúng vậy." Trác Viêm như cũ vẫn thích nằm trên sofa tít ở trong cùng, nghe vậy cười cười trả lời.
Phỉ Văn Vũ đối với chuyện Trác Viêm tự dưng chạy tới nhà người khác làm bác sĩ thì vẫn luôn tò mò, kiềm chế mà không hỏi, lại thấy đối với chuyện này Trác Viêm cảm thấy không có vấn đề gì thì mới dám hỏi: "Nói mau, thằng nhóc cậu đang muốn làm gì?"
"Chắc chắn anh ấy sẽ không nói cho cậu, hỏi anh ấy không bằng hỏi tôi." Trác Viêm chưa kịp nói đột nhiên một giọng nói xen ngang, tất cả đều ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào xuất hiện một cô nàng sεメy tóc vàng mắt xanh đứng trước bàn bọn họ, phải, đó là Catharine.
"Anh ấy coi trọng người đứng đầu gia tộc Riley, đang chuẩn bị cua người ta." Catharine vừa cười nói vừa kéo ghế ngồi xuống, còn không quên quay đầu trừng mắt với người ở phía sau cô, nói: "Tôi đã nói tôi có cuộc hẹn, đừng làm phiền tôi."
Just tủi thân nhìn cô, yếu ớt nói: "Tôi cực khổ lắm mới có một cơ hội vậy mà..." Nói xong y còn làm vẻ mặt đáng thương nhìn thoáng qua Trác Viêm, nháy mắt ra dấu, mau giúp tôi với...
Chỉ đáng tiếc Trác Viêm hoàn toàn làm lơ y, đem toàn bộ sự chú ý của mình vào chuyện khác, bỗng hắn bật dậy, hỏi: "Hill đâu? Sao em ấy không đi theo anh?" Tuy bây giờ đang là đêm, nhưng Trác Viêm vẫn nhớ rõ đêm nay có một buổi từ thiện mà anh muốn tham gia, mà Just là cận vệ của anh luôn phải đi theo anh, nhưng giờ lại không, chỉ có một lời giải thích duy nhất.
Qủa nhiên Just chớp chớp mắt vô tội nói: "Chủ nhân không cho tôi đi cùng."
"Vậy đêm nay em ấy vẫn tiếp tục đi buổi từ thiện đó sao?" Trác Viêm tiếp tục hỏi.
"Ừ." Nói xong, Just kéo ghế ngồi cạnh Catharine, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh, lập tức cười lấy lòng, cô khinh thường "Hừ" một cái, lúc này mới đau lòng nhìn Trác Viêm, nói: "Buổi chiều chủ nhân còn xác nhận lại thời gian đi từ thiện mà, y luôn đi đúng giờ."
Buổi chiều... Anh không cho Just đi theo tất nhiên là không muốn cho hắn biết anh đi gặp ai, sợ hắn quá gian xảo, anh sợ Just bất cẩn nói ra chuyện quan trọng với hắn? Mà người anh tin rằng sẽ không tiết lộ bí mật thì chỉ có...
Trác Viêm ngửa mặt lên đi phía sau, mắt khép hờ, thầm nghĩ "Hill, bây giờ anh gọi một cuộc điện thoại kêu bọn chúng tặng trang thiết bị cho em, tiện thể cho em một đội nhân viên kỹ thuật luôn được chưa? Em có thể gϊếŧ chết anh, chỉ cần em đừng có mối quan hệ nào với Tả Xuyên Trạch thì sao anh cũng chịu, anh đối phó với tên biếи ŧɦái ấy còn tốn nhiều công sức, huống chi là em. Bây giờ tình thế đang rối ren, anh cũng không hy vọng em bị dính vào nguy hiểm, càng hi vọng em sẽ không bị thương.
Cái tên biếи ŧɦái đó tìm Trác Khuynh chẳng qua chỉ là biện pháp tạm thời, mục tiêu của hắn là anh, nếu là mấy tháng trước thì tôi không sợ đâu, nhưng bây giờ khác rồi, anh có điểm yếu.
Anh không thể chịu được khi em đang đứng ngay trước mắt anh mà anh không thể bảo vệ em.
So với cái chết càng đau khổ hơn..."
Phỉ Văn Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, đụng tay hắn, giọng điệu nghiêm túc: "Cậu bị sao vậy?"
"Không sao..." Trác Viêm ngồi thẳng lưng, trở lại vẻ mặt cười tủm tỉm thường thấy, cầm cái rây quơ qua quơ lại, nói: "Tiếp đi, vừa nãy đến đâu rồi?"
Một đám người nghe hắn nói vậy tức khắc trở về trạng thái náo nhiệt như bình thường, Phỉ Văn Vũ như có như không nhìn Trác Viêm, không nói nữa. Trực giác gã luôn chuẩn, nhìn thấy Trác Viêm không giống như trước kia thì biết rằng sự tình không đơn giản, việc Trác Viêm cư xử như một học sinh bình thường cũng không làm giảm sự hoài nghi của hắn, như vừa rồi, Trác Viêm nhắm mắt trong giây lát nhìn qua có vẻ không có bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt hắn, nhưng Phỉ Văn Vũ biết người này đang tự kiềm chế mình, che giấu cảm xúc bạo ngược trong lòng hắn, khiến người khác thoát ra khỏi ảo giác, dường như chỉ cần không để ý thì người này có thể làm cho mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.
Có một loại người luôn làm theo bản năng khiến người ta liên tưởng đến loài thú hoang dã đuổi bắt con mồi, ngay tức khắc xé xát đối thủ tranh giành con mồi với nó thành nhiều mảnh, có thể ngay trước khi đối thủ nhận ra nó thì nó đã xơi cả con mồi vào bụng rồi, không để lộ sơ hở.
Cũng ngay lúc này chỉ cách vài kilomet ở một nhà hàng sang trọng, Hill với vẻ mặt vô cảm đang ngồi đối diện với hai người đàn ông, lạnh nhạt nói: "Vị này chính là đối tác mới mà Trác tiên sinh nói?"
Nhà hàng này thiên về phong cách của Trung Hoa, phía sau bàn bát tiên* là một bức bình phong lớn, bên trên thêu một bức tranh sơn thủy nho nhã lại tinh tế, mà người đàn ông kia ngồi trước tấm bình phong ấy, không biểu lộ cảm xúc nào, là người dù không bộc nào biểu cảm nào nhưng vẫn thể hiện được uy quyền của mình.
Khi vừa nhìn thấy mặt người nọ thì Hill đã biết hắn tuyệt đối không đơn giản.
Trác Khuynh cười gật đầu: "Đúng vậy." Sau đó cậu giới thiệu: "Vị này chính là người đứng đầu nhà Riley, Hill, còn vị này..." Cậu cười với Hill, nói: "Vị này chính là đội trưởng đội hộ vệ Phùng Ma, Vệ Tụng."
Người đàn ông nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng dậy chào hỏi: "Riley tiên sinh, nghe danh đã lâu."
Tuy rằng Hill không phải là người của thế giới ngầm, nhưng đối với danh tiếng của các thế lực lớn cũng có chút hiểu biết, đã từng nghe nói tới tổ chức tên Phùng Ma này, thậm chí còn nghe nhiều hơn Tả Xuyên Trạch, cũng biết một số tin đồn của người này. Nghe nói bên cạnh Tả Xuyên Trạch có một đội để bảo vệ hắn, mà trước mắt anh lại chính là đội trưởng đội hộ vệ này, không biết người của Tả Xuyên Trạch muốn làm gì khi theo hắn đến đây?
Hiil đưa tay ra, nói: "Nghe danh đã lâu."
Vài người đã ngồi xuống ghế trong khi anh đang nói chuyện, Hill bình tĩnh nghĩ khả năng ứng phó, im lặng nhìn họ.
"Là như thế này..." Trác Khuynh đứng lên, đến từng người một rót rượu, cười chân thành, nói: "Tôi nghĩ rằng dù sao chúng ta cũng là hội cùng thuyền, chi bằng gặp mặt nhau rồi nói chuyện."
Lời Trác Khuynh nói nghe ra là có vấn đề, không còn nghi ngờ việc hiện giờ Phùng Ma cùng phe với cậu ta, nhưng Hill thì không, người đàn ông này tới giờ vẫn chưa thực sự đồng ý lên chung thuyền với bọn họ, nói cách khác, bất kì lúc nào người này cũng có thể cắn ngược lại anh, xem như rằng không có bất cứ quen biết nào.
Trác Khuynh làm như vậy để đầu tiên nói cho Hill biết rằng cậu ta cùng với Phùng Ma đang là một phe, thực lực của cậu đã bỏ xa anh nhiều, làm cho anh mau chóng có quyết định của chính mình, điều thứ hai là vì chính cậu, cậu ích kỷ. Kể từ lần cuối nhìn thấy Hill, cậu đã nghĩ rằng người này thật đẹp. Nếu đổi thành người khác, cậu ta đã trực tiếp ném lên giường rồi, chỉ tiếc Hill quá lạnh lùng và quyền lực của anh gây nhiều phiền phức cho cậu, cho nên Trác Khuynh chỉ có thể tự tưởng tượng trong đầu, không dám động thủ. Tuy nhiên, theo điều tra của cậu vào ngày hôm qua và biết được một sự thật khiếp sợ, đó là Hill và Trác Viêm là mối quan hệ người yêu, hơn nữa đã từng lăn giường với nhau.
Cậu ta cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.
Điều này giống như một người bình thường đi trên phố và nhìn thấy một cô gái cực kì xinh đẹp. Dù biết là xinh đẹp nhưng anh ta chỉ nhìn lướt qua chứ không dám tiếp cận, nhưng khi anh phát hiện cô gái xinh đẹp lại hẹn hò với người mà mình khinh thường từ nhỏ, còn yếu đuối hơn mình thì đã là chuyện của vài ngày sau, nói một cách khác nếu cậu ta chủ động thì có khi anh đã là của cậu. Anh sẽ tin tưởng cậu hơn Trác Viêm, cậu cũng đủ năng lực để đáp ứng yêu cầu của anh, nếu không làm được thì thực sự là một thằng ngu.
"Tôi đến đây để nói lời xin lỗi với Riley tiên sinh." Trác Khuynh nói một cách chân thành: "Tôi đã tự ý cho thuộc hạ vào dinh thự nhà Riley để lấy tin mật báo, theo lời bọn họ thì Riley tiên sinh và anh họ nhà tôi có mối quan hệ không tồi, không biết có phải hai người là người yêu phải không?"
Hill ngẩng đầu lên