“Hoan Hoan, Đâu Đâu yêu mẹ lắm, rất yêu rất yêu…” Đâu Đâu nhào vào lòng Trường Hoan, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy cô, tim Trường Hoan như muốn tan chảy ra vì cậu…
“Mẹ biết, mẹ biết, Đâu Đâu rất yêu mẹ, mẹ cũng rất yêu rất yêu Đâu Đâu…” Trường Hoan cưng chiều mà vỗ về lưng Đâu Đâu, “Con trai ngoan, con trai ngốc của mẹ…”
Vết thương tối hôm qua đến bây giờ vẫn còn rất đau, Trường Hoan chơi với Đâu Đâu một lúc liền thấy mệt mỏi vô cùng, cô nói với Đâu Đâu, “Mẹ nghỉ ngơi một lúc, khi dậy mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi có được không?”
“Vâng ạ, mẹ cứ ngủ đi, Đâu Đâu sẽ không làm ồn đâu…” Đâu Đâu nói xong, liền cầm lấy truyện cổ tích mình thường được nghe trước khi ngủ, “Con kể chuyện cổ tích cho mẹ ngủ.”
“Ôi trời, Đâu Đâu của chúng ta thật sự lớn rồi, ngoan như vậy, chắc chắn mẹ sẽ ngủ ngay thôi…”
Trường Hoan hôn lên trán Đâu Đâu, lúc này mới nằm xuống giường, Đâu Đâu học theo người lớn, ra hình ra dáng mà ngồi trên giường đọc truyện cổ tích cho cô, giọng nói non nớt khiến cô an tâm vô cùng, chẳng lâu sau cô chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Trường Hoan ngủ, Đâu Đâu nhẹ nhàng bỏ quyển truyện cổ tích xuống, bắt chước dáng vẻ của người lớn, hôn lên mặt Trường Hoan, lúc này mới rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ của Trường Hoan.
Nhóc con kia lôi ghế nhỏ ngồi ở cửa, vừa rồi gọi điện chú có nói, hôm nay sẽ đến thăm cậu, còn bảo cậu không được nói cho Hoan Hoan biết, đây là bí mật nhỏ của riêng hai người.
Cũng không biết đợi bao lâu, Đâu Đâu chờ ở cửa cũng sắp ngủ mất, rốt cuộc cậu cũng nghe được tiếng đỗ xe.
Đâu Đâu bật người đứng dậy, chạy vọt ra ngoài sân, vừa khẩn trương vừa mong chờ mở to hai mắt, đợi người trên xe đi xuống.
Giang Thiếu Huân đỗ xe xong, cách cửa kính nhìn thấy Đâu Đâu, hôm nay anh vừa mới đi đàm phán hạng mục hợp tác với lãnh đạo của thành phố bên cạnh, khi nhận được điện thoại của Đâu Đâu, anh vừa trở lại khách sạn, còn tưởng là Trường Hoan gọi điện tới…
Trẻ con trong
mắt anh đều giống nhau, nhưng mà hai tròng mắt linh động của nhóc con này rất giống Nhiếp Trường Hoan, làm anh sao có thể không tin rằng đây là con cô sinh ra chứ?
Giang Thiếu Huân không hiểu sao có chút khó chịu, hít mấy hơi thuốc, nhướng mày, hai tròng mắt tối đen chứa đựng vẻ không vui và buồn rầu mà chính mình cũng không phát hiện.
Đâu Đâu đứng chờ ở cửa xe, chờ rồi lại chờ, cũng không thấy người trên xe đi xuống, biểu tình thất vọng chậm rãi lộ trên khuôn mặt cậu, chẳng lẽ chiếc xe này không phải của chú? Chẳng lẽ, hôm nay chú sẽ không đến đây sao…
Đâu Đâu lập tức thấy mũi ngưa ngứa, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Giang Thiếu Huân nhìn Đâu Đâu, thấy vẻ mặt thất vọng gần như sắp khóc đến nơi của cậu bé, bỗng dưng tim anh giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, từng cơn đau đớn nhè nhẹ dần lan tràn trong lòng khiến anh không nhịn được nhíu mày, dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi mở cửa xe đi xuống.
Bóng dáng cao lớn chợt xuất hiện trong tầm mắt Đâu Đâu, đợi đến lúc nhìn rõ người tới đúng là Giang Thiếu Huân, biểu tình thất vọng mất mát trên mặt Đâu Đâu nháy mắt biến thành vui mừng khôn xiết, cậu nhóc giống như viên đạn nhỏ mà vọt tới, trực tiếp ôm chặt lấy chân Giang Thiếu Huân, vui vẻ nói, “Chú, chú tới thăm Đâu Đâu! Thật tốt quá, Đâu Đâu biết chú sẽ không lừa Đâu Đâu mà…”
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu như vậy của Đâu Đâu không khỏi khiến lòng Giang Thiếu Huân lay động, khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ lạnh lùng lập tức dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí lông mày nhíu chặt cũng chứa ý cười nhàn nhạt, anh cúi đầu bế Đâu Đâu lên, ấm áp nói, “Đúng vậy, chú đã đồng ý với Đâu Đâu rồi, sẽ không nuốt lời.”