Sau khi mua sắm đến mỏi chân thì Diệp Trăn Trăn lại muốn đi ăn, hai người xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Diệp Trăn Trăn nhìn thấy mấy vệ sĩ mặc áo đen đang đứng ở xa xa, vừa mở khoá xe vừa cảm thán không ngừng, “Giá mà mình cũng có mấy người như vậy đi theo, đứng phía sau lưng mình vừa ngầu lại có thể mang vác, uy phong biết bao nhiêu, cái tên móng heo kia cũng chẳng dám sờ soạng mình…”
Diệp Trăn Trăn vừa nói xong không ngờ mấy vệ sĩ kia lại vọt thẳng tới chỗ hai người, tim cô ấy và Trường Hoan đập mạnh. Đúng lúc này sau lưng cũng truyền tới tiếng bước chân, hai người vừa quay đầu lại thấy có thêm mấy tên vệ sĩ không biết từ đâu xuất hiện cũng đang đi về phía này…
“Chạy…” Trường Hoan hô to một tiếng nhưng chưa kịp chạy đã thấy gáy nhói lên, túi đồ trong tay rơi xuống, Trường Hoan ngã lăn trên mặt đất. Trước khi ngất cô còn thấy hình ảnh Diệp Trăn Trăn bị đám người kia kéo đi…
“Hình như tôi đã gặp cô ta ở đâu đó.”
“Chắc cậu nhớ nhầm rồi, đừng thấy người ta xinh đẹp mà giả đò quen biết.”
“Không phải, ý tôi không phải thế, hình như tôi đã thấy cô ta xuất hiện bên cạnh mấy người bạn của cậu chủ…”
“Làm sao có thể?”
“Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn…”
“Cậu trở nên nhát gan như vậy từ bao giờ thế? Thôi đừng nói nhảm nữa mau đưa cô ta vào toilet đi, chọc giận cậu chủ cậu có gánh nổi hậu quả không?”
……………..
Không gian yên ắng chỉ có tiếng nước chảy tí tách tí tách, Trường Hoan nằm trên sàn nhà lạnh như băng. Một lúc lâu sau cô mới nặng nề rên rỉ, chầm chậm mở mắt ra, đau đớn trên cổ lại truyền đến khiến cô nhịn không được rên rỉ lần nữa…
Hình như cô đang ở trong nhà vệ sinh… Ngoài tiếng nước chảy ra cô không nghe thấy âm thanh nào khác nữa, Trường Hoan hoảng hốt nhớ tới hình ảnh bản thân nhìn thấy trước khi ngất đi, nhớ tới Diệp Trăn Trăn bị người ta bắt, cô cố gắng đỡ bức tường để đứng dậy, hai mắt Trường Hoan đỏ hồng, “Trăn Trăn, Trăn Trăn…”
Chỉ có tiếng Trường Hoan vang vọng trong toilet, không ai trả lời. Trường Hoan nhịn đau cố gắng ra khỏi phòng, nhìn thấy
bản thân đúng là đang ở trong nhà vệ sinh. Cô vừa khóc vừa chạy đi mở các phòng trong nhà vệ sinh ra nhưng vẫn không nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đâu, cô ôm đầu, hoang mang rối loạn tới mức không biết phải làm gì nữa.
Đúng rồi, báo cảnh sát, phải báo cảnh sát ngay, không thể để Trăn Trăn gặp phải nguy hiểm!
Trường Hoan run rẩy lấy điện thoại ra, hai tay ấn ấn muốn gọi cho cảnh sát nhưng chợt dừng lại… Không được, lỡ gọi điện cho cảnh sát lại chọc giận bọn cướp… Trường Hoan cắn môi thật mạnh, quyết định gọi điện cho Giang Thiếu Huân.
“Tổng giám đốc, quảng trường Tinh Diệu đã xây dựng xong. Nhiếp Tuân ngỏ ý muốn cùng chúng ta hợp tác, ông ta đồng ý sẽ chia ba phần lợi nhuận cho chúng ta.”
Tống Hằng đang báo cáo công việc thì Giang Thiếu Huân đột nhiên ra hiệu dừng lại, anh nhìn thấy Trường Hoan gọi tới. Bình thường Trường Hoan muốn tìm anh chỉ nhắn tin, cô cũng biết tầm này anh đang làm việc nên không bao giờ quấy rầy anh…
Hay là đã xảy ra chuyện gì?
Giang Thiếu Huân lập tức nhận điện thoại, vừa mới chuyển máy bên tai đã vang lên tiếng khóc nghẹn ngào mà bất lực của Trường Hoan, gương mặt Giang Thiếu Huân vẫn bình tĩnh nhưng đáy mắt giông bão cuộn trào, bàn tay dưới bàn siết chặt, gân xanh nổi lên, “Trường Hoan, sao vậy?”
Nghe được âm thanh quen thuộc lại khiến người ta cảm thấy an toàn kia, Trường Hoan cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa khóc lớn thành tiếng, “Anh tư, anh tư, Trăn Trăn bị người ta bắt đi mất rồi, không thấy cô ấy đâu nữa… Anh tư, phải làm sao bây giờ?”
Trăn Trăn là ai?
Giang Thiếu Huân đứng dậy trực tiếp ra khỏi phòng đồng thời trầm giọng trấn an cô, “Đừng hoảng, từ từ nói, trước tiên nói cho tôi biết bây giờ em đang ở đâu?”