Sau khi cấp dưới của Cung Trạch đem chân tướng nói cho cảnh sát, cảnh sát cũng chuẩn bị thu đội rời đi.
Diệp Trăn Trăn trơ mắt nhìn cảnh sát đang muốn rời đi, cô ấy vội vàng chạy qua, “Anh cảnh sát, tôi bị anh ta bắt cóc lại còn bị anh ta sàm sỡ, sao mọi người lại không bắt anh ta?”
Cảnh sát khó xử nhìn Diệp Trăn Trăn, “Cô gái nhỏ, có mấy lời thật sự không thể nói bậy, tôi chỉ thấy cô tát anh Cung một cái, lại còn đạp anh ấy, anh Cung không truy cứu trách nhiệm là may mắn cho cô rồi, cô gái, hai người tự giải quyết cho tốt đi!”
Cảnh sát vỗ vỗ bả vai Diệp Trăn Trăn sau đó rời đi, để lại Diệp Trăn Trăn đứng đơ người trong gió…
Diệp Trăn Trăn luôn biết quyền thế là thứ rất tốt, ngay cả tên đàn ông cặn bã Lục Hướng Viễn năm đó phạm phải sai lầm như vậy đều có thể xoá bỏ. Nhưng khi chính cô ấy lọt vào thế yếu cô ấy mới biết quyền lực đen tối tới cỡ nào, có thể đổi trắng thay đen…
Rõ ràng cô ấy mới là người bị hại nhưng lại biến thành người hãm hại Cung Trạch…
Diệp Trăn Trăn quay đầu lạnh lùng nhìn Cung Trạch, “Anh muốn thế nào?”
“Không có cái gì quá quắt, bảo bối bị thương không thể dùng vật chất để bồi thường được, cô bồi thường tinh thần cho tôi đi.”
Diệp Trăn Trăn không nhịn được, “Nói trọng điểm!”
“Làm bạn gái của tôi!” Gần đây Cung Trạch bị người nhà ép đi xem mắt tới phát điên rồi, anh ta còn nhiều lần trốn vào nhà Giang Thiếu Huân. Hiện tại anh ta cần nhất là một bia đỡ đạn, cô nàng Diệp Trăn Trăn này tính tình mặc dù hơi nóng nảy nhưng rất hợp với khẩu vị của anh ta.
Mà cô ấy rõ ràng cũng không thích anh ta, tương lai có chia tay cũng sẽ đơn giản.
Diệp Trăn Trăn muốn phun một ngụm nước miếng dìm chết anh ta, cố gắng nhẫn nại kiềm chế tính tình nóng nảy, vươn tay, “Đem di động trả lại cho tôi, tôi phải gọi điện thoại trước đã.”
“Được!” Cung Trạch phất tay, cấp dưới lập tức mang túi xách trả lại cho cô ấy.
Sau khi nhận được túi xách Diệp Trăn Trăn liền gọi ngay cho Trường Hoan,
biết được Trường Hoan chỉ bị đánh ngất sau đó nhốt trong toilet, không xảy ra chuyện gì khác nữa thì Diệp Trăn Trăn mới cảm thấy yên tâm một chút.
Sau khi Diệp Trăn Trăn gọi điện thoại xong mới quay người nhìn Cung Trạch, mà Cung Trạch cũng đang ung dung chờ cô ấy trả lời.
Ban đầu Diệp Trăn Trăn muốn châm chọc anh ta vài câu, không hiểu tại sao cô lại bỗng nhiên cười cười, “Được, nếu anh đã không sợ thì tôi đương nhiên cũng không sợ!”
Làm bạn gái của anh ta? Ha ha, cứ nhìn xem cô ấy làm sao để chỉnh tên móng heo cặn bã này!
Cung Trạch nhìn thấy Diệp Trăn Trăn cười tới mặt mày rạng rỡ chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, sao anh ta lại cảm thấy nụ cười này của cô ấy đáng sợ thế nhỉ?
Có phải bản thân đã quyết định quá gấp gáp không? Nhưng lời đã nói ra còn muốn rút lại thì không phải là sẽ mất hết mặt mũi sao?
Mà thôi, bắt anh ta đi đối diện với một đám vừa uốn éo vừa ra vẻ thục nữ thì anh ta thà đối mặt với Diệp Trăn Trăn còn hơn.
……………
Lúc Trường Hoan nhận được điện thoại của Diệp Trăn Trăn cô đang ở trong bếp nấu cơm trưa cho Giang Thiếu Huân.
Nghe được giọng nói của Diệp Trăn Trăn, cô kích động tới phát khóc, nhưng mà Diệp Trăn Trăn cũng không nói gì với cô về chuyện của cô ấy, cũng không nhắc tới tên móng heo kia, chỉ hỏi han tình hình của cô rồi cúp máy.
Vốn Trường Hoan còn có chút lo lắng nhưng cô nghĩ tới Diệp Trăn Trăn từ trước tới tay luôn có chủ kiến hơn cô, nếu cô ấy có thể gọi cho cô chắc chắn cũng đã bình an rồi, đây có lẽ là nhờ công lao của Giang Thiếu Huân.