Ở góc rẽ hành lang, nơi có rất ít người qua lại, Giang Thiếu Huân nhìn chằm chằm cô gái trước mặt bằng ánh mắt hung ác, dọa cho cô ta hoảng sợ không thôi.
Giang Thiếu Huân lấy ra một xấp tiền mặt, “Tôi hỏi cô mấy vấn đề, cô thành thật trả lời tôi, chỗ tiền này sẽ thuộc về cô.”
Cô gái nhỏ gật đầu như giã tỏi, “Anh hỏi đi.”
“Phụ nữ các cô vì sao tự nhiên lại tức giận?” Giang Thiếu Huân cảm thấy bản thân anh đối xử với Trường Hoan rất tốt, nhưng anh không hiểu vì sao hôm nay cô lại tức giận như vậy.
“Có thể là đến tháng, vào những ngày này thì phụ nữ chúng tôi dễ cáu kỉnh, hoặc là vì quá để ý anh mà anh lại lạnh nhạt với cô ấy, hoặc là anh nói lời nào đó chọc tức cô ấy mới làm cô ấy tức giận, nếu tất cả những điều trên đều không phải, vậy chỉ có thể là cô ấy muốn chia tay với anh, cố ý tức giận để anh chán ghét cô ấy.”
“Cô đi đi.” Giang Thiếu Huân nhét tiền vào trong tay cô gái, xoay người rời đi, quanh thân tỏa ra khí lạnh bức người.
Mấy ngày nay không phải ngày đến kỳ của Trường Hoan, anh cũng không lạnh nhạt với cô, lời anh nói cũng không chọc giận cô ở chỗ nào cả, chẳng lẽ là do cô không muốn ở bên cạnh anh nữa nên mới như vậy?
Giang Thiếu Huân nhăn mày, hợp đồng vài tỷ còn dễ kiếm hơn việc dỗ dành Trường Hoan.
Đêm xuống, Giang Thiếu Huân vẫn chưa trở về biệt thự.
Một đêm này, Trường Hoan ngủ không yên ổn, trong mộng là cảnh cô cãi nhau với Giang Thiếu Huân, lúc đồng hồ báo thức vang lên, cô tỉnh dậy với quầng mắt thâm đen.
Cô dùng phấn lót dặm nhiều một chút, lúc này mới tới phim trường.
Đôi hỏa nhãn kim tinh của chị Triệu lập tức nhìn ra vẻ tiều tụy của Trường Hoan, chị đặt bữa sáng trong lòng bàn tay Trường Hoan, nhỏ giọng hỏi, “Ngủ không ngon sao? Em cãi nhau với ông chủ à?”
Trong lòng Trường Hoan giật mình, cô biểu hiện rõ như vậy?
Chị Triệu lại vỗ vai cô, an ủi, “Không có gì phải đau lòng, đàn ông ấy mà, đều cùng một giuộc với nhau, bây giờ đãi ngộ của em ở công ty cũng khá hơn xưa, không cần cưỡng cầu nhiều thứ như vậy, vui vẻ
lên.”
Trường Hoan mờ mịt, nói, “Chị Triệu, chị đang nói gì thế?”
Thấy dáng vẻ Trường Hoan đau lòng muốn chết lại cố kìm nén, chị Triệu ôm Trường Hoan vào lòng, “Yên tâm, chị vẫn luôn ở sau lưng em.”
Chị Triệu nói một thôi một hồi, sau đó chạy đi làm việc khác, để lại Trường Hoan ngồi trong phòng thay đồ, trong đầu đều là dấu hỏi chấm.
Trường Hoan ở trong phòng thay đồ đổi quần áo để quay phim, lại nghe thấy cách vách có hai diễn viên nói chuyện với nhau.
“Cô đã đọc báo hôm nay chưa?”
“Nhìn đi, anh Giang đã nhiều năm không có bạn gái, chỉ truyền ra vài tin đồn với tiểu hoa đán, không nghĩ tới tối hôm qua lại đi tìm gái quán bar, sớm biết yêu cầu của anh ấy thấp như vậy, tôi đã lắc lư nhiều hơn trước mặt anh ấy, không cẩn thận mà lọt vào mắt anh ấy thì sẽ leo nhanh lắm.”
“Mơ đi nhé.”
Sau khi hai diễn viên kia đi rồi, Trường Hoan mới từ trong phòng thay đồ bước ra ngoài, mặt cô trắng bệch, thân thể lung lay như sắp đổ, mỗi một bước đi đều như giẫm trên bông, bước chân lảo đảo…
Cô đỡ vách tường, tay vỗ trán, cười khẽ, khó trách chị Triệu lại nói với cô những lời không đâu như vậy.
Tìm gái quán bar…
Cô còn không bằng gái quán bar sao?
Trường Hoan nắm chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn trên da thịt cũng không sánh bằng đau đớn trong lòng, cổ họng trào lên một hương vị giống như mùi máu tươi.
Trường Hoan yên lặng trốn ở phòng thay đồ thật lâu, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gọi cô, cô mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tươi cười đi ra ngoài.
Là một diễn viên, cô đương nhiên có cách giấu giếm cảm xúc chân thật của bản thân.
Cảnh quay hôm nay, là cảnh quan trọng nhất của Trường Hoan.
Cảnh này là cảnh Phàn Anh Cô vì nữ chính và người mình yêu mà bị vạn tiễn xuyên tâm.