Trường Hoan cúp điện thoại, không khỏi thở dài đầy chán nản, gặp Giang Thiếu Huân là cô thấy mình vụng về không thể tả, chân tay cứ luống ca luống cuống.
Đợi một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Trường Hoan còn tưởng rằng là chị Triệu đến, kết quả sau khi mở cửa, Trường Hoan lại sợ ngây người, đứng ở ngoài cửa nào phải chị Triệu…
Giang Thiếu Huân căn bản vẫn chưa từng rời đi...
Có vẻ như anh vẫn luôn đứng ở bên ngoài.
Trường Hoan không khỏi hoảng hốt.
Giang Thiếu Huân đặt tay lên cửa, Trường Hoan muốn đóng cửa cũng không kịp nữa.
Ngày hôm qua còn cãi nhau ầm ĩ một trận, hôm nay anh lại xuất hiện ở đây, Trường Hoan không hiểu sao có chút sợ hãi, anh, đừng nói là anh đánh cô nhé…
Trường Hoan nhịn không được lùi về phía sau một bước.
Giang Thiếu Huân không nói gì, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Trường Hoan không khỏi có chút buồn bực nói không nên lời, đến tìm cô sao lại không nói lời nào?
Còn nhìn cô chằm chằm như vậy nữa, giống như cô đã làm tội ác gì tày trời không bằng.
Trong đầu Trường Hoan rối như tơ vò, chợt nhớ tới chuyện anh tìm gái quán bar, sắc mặt cô trầm xuống, quay lưng lại không muốn nhìn Giang Thiếu Huân.
Giang Thiếu Huân vẫn chờ cô mở lời gọi anh, nhưng vừa rồi thấy anh cô lại làm như không thấy, hiện tại còn quay lưng lại với anh, anh nói với giọng giận dữ, “Không muốn thấy tôi đến vậy à?”
Đúng, thực sự không muốn chút nào, anh đi mà tìm gái quán bar ấy.
Trường Hoan nghĩ như vậy, nhưng lời đến miệng lại là chuyện khác, cô cụp mắt, cười khẽ, “Anh tư, em quay phim rất mệt nên mới không muốn nói chuyện.”
Giang Thiếu Huân rất muốn ôm cô gái bé nhỏ duyên dáng này vào lòng, để cô tựa vào anh, cảnh quay kia, anh chỉ nhìn từ xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được giây phút đó, cô có bao nhiêu bi thương, thống khổ.
Anh thật sự bất ngờ, một phụ nữ bé nhỏ như cô lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn đến thế, cảnh cuối cùng cô quay, cảnh mà cô bị
vạn tiễn xuyên tim mà chết thực sự mê hoặc người xem, sức hút thực kinh người.
Sau khi bộ phim này phát sóng, Trường Hoan chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Ở tuổi này mà có kỹ thuật diễn như vậy thì quả thực không tồi, chỉ là…
Giang Thiếu Huân không khỏi suy nghĩ, tiếng nói và cử chỉ của cô, cách mà cô cư xử với anh có phải là thực lòng hay không?
Những cảm xúc mà cô thể hiện đó có phải là diễn không?
Dây lưng đằng sau bị mắc vào tóc nên cô mới không tháo được, Giang Thiếu Huân vươn tay, động tác nhẹ nhàng giúp cô tháo ra, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều, “Ngày mai tôi phải đi công tác, thời gian khá dài.”
Trường Hoan “à…” một tiếng.
“Trong lúc tôi đi công tác, không được đến gần người đàn ông khác, biết không?”
Trường Hoan gật đầu, ánh mắt lóe lên ánh nhìn u buồn, anh đang cảnh cáo cô, không được phép đến gần những người đàn ông khác.
Anh có thể đi tìm người phụ nữ khác, trái ôm phải ấp, còn cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Giang Thiếu Huân cúi người đến gần Trường Hoan, đôi môi giống như khẽ phất qua vành tai cô, lại phát hiện ra cô có chút trốn tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không nổi lên màu đỏ ửng thú vị nữa, anh lạnh lùng mở miệng, “Có nghe thấy tôi nói không?”
Trường Hoan giơ tay ngăn lại môi anh, phảng phất như muốn ngăn cách với hơi thở ấm áp của anh, cô nhịn không được rụt người lại, dịu dàng nói, “Anh tư, em nghe thấy rồi, cũng nhớ kỹ, em chắc chắn sẽ không đến gần bất kỳ người đàn ông nào.”