Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Vừa trở về đã muốn cãi nhau sao


trước sau

Chị Triệu chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Trường Hoan, lần trước lúc anh Giang tặng hoa đã làm anh Giang không vui, hạt đậu này rõ ràng cũng là do anh Giang tặng, vừa rồi chị còn thấy Tống Hằng cầm một cái điều khiển từ xa.

Chị Triệu thầm nghĩ thật kỹ, nói lời thấm thía, “Hạt đậu này không đáng tiền nhưng hình dạng như thế rất khó kiếm, vứt đi thì phí quá, xem nó như quà lưu niệm cũng tốt. Hơn nữa, người tặng cho em cũng không để lại tên, nếu là fan tặng mà em lại vứt đi như vậy, sau này bị người ta bới móc ra, sẽ không tốt cho hình tượng của em chút nào.”

Thật ra chị Triệu muốn nói thẳng ra là ai tặng nó, nhưng có lẽ chị ấy bị Tống Hằng uy hiếp nên không thể nói ra.

Trường Hoan suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của chị Triệu cũng rất có lý, lỡ như là đồ của fan tặng, cô không muốn bản thân còn chưa nổi tiếng mà đã có điểm đen, liền cất hạt đậu đi.

Tiệc tối của lễ đóng máy, Nhiếp Trường Tình còn cố ý đến đoàn làm phim của Trường Hoan, hư tình giả ý chúc mừng.

Nhiếp Trường Tình ra vẻ như vậy khiến Trường Hoan cảm thấy buồn nôn. Khổ nỗi, người như Nhiếp Trường Tình lại chẳng biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào. Không những vậy, cô ta thậm chí còn cầm một ly Champagne tới chỗ Trường Hoan.

Phía sau cô ta còn có cả phóng viên đi theo. 

Trong nháy mắt nhìn thấy phóng viên, Trường Hoan lập tức bày ra bộ dạng chuẩn bị chiến đấu, chỉ là trên mặt vẫn tiếp tục giữ nụ cười trên môi.

“Người chị tốt của em, sao chị lại ngồi ở đây? Góc này khuất như vậy, em mất bao nhiêu lâu mới tìm được chị đấy.” Nhiếp Trường Tình bĩu môi ra vẻ khinh bỉ, cứ như không khí ở đây có độc vậy.

Trường Hoan tao nhã cười một tiếng, “Tôi thích ngồi ở đây, yên tĩnh.”

“Chị vẫn luôn là người như vậy, em lại không được như thế, em thích ngồi ở những vị trí trung tâm, nhiều người mới náo nhiệt mà.”

Nhiếp Trường Tình nhẹ nhàng khoác tay lên vai Trường Hoan, cô ta cúi người tới gần Trường Hoan, tỏ vẻ hai người thân thiết với nhau lắm.

Nhiếp Trường Tình dùng giọng nói mà chỉ hai người nghe rõ, “Cho dù chị có được vai diễn này thì sao
chứ? Phải đợi chiếu rồi mới biết ai thắng ai thua được.”

Trường Hoan một câu cũng không nói, cô cầm ly vang của mình, khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, ánh mắt lại lạnh xuống không ít.

Phóng viên đi theo sau lưng Nhiếp Trường Tình, nhìn thấy hai người nói chuyện một cách thân mật như vậy, lại sắc bén hỏi một câu, “Cô Nhiếp, nghe nói cô và cô Nhiếp đây có mối quan hệ không tốt.”

“Đâu có đâu có, quan hệ của tôi và chị tôi vẫn luôn rất tốt.”

Trên mặt Trường Hoan hiện lên một tia cười khẩy, ở trong lòng bổ sung một câu: Đúng vậy, quan hệ tốt tới mức có thể giúp cô chăm sóc luôn người chồng chưa cưới trước đây của cô.

“Chị tôi vẫn mãi không nổi tiếng được, tôi lo lắng lắm, nhưng giờ thấy chị nhận được một kịch bản tốt như vậy tôi thực sự rất vui.”

Nhiếp Trường Tình nói xong liền ngồi thẳng người lên, cười một cách ngọt ngào với Trường Hoan, “Chị, em đi trước đây, chị cứ ngồi đây nhé.”

Đôi môi đỏ của Trường Hoan khẽ hé mở, “Không tiễn.”

Sau khi Nhiếp Trường Tình và phóng viên đi khỏi, khẩu vị của Trường Hoan cũng chẳng còn.

Nhiếp Trường Tình rời đi không bao lâu thì chị Triệu đi tới, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng, chị đưa điện thoại di động tới trước mặt Trường Hoan, “Vừa nãy Nhiếp Trường Tình vẫn luôn phát trực tiếp, lúc cô ta tới đây, fan của cô ta đã chụp ảnh màn hình cảnh em cười khẩy với cô ta.”

“Lúc Nhiếp Trường Tình nói em có được kịch bản tốt ấy, fan của cô ta đều nói là em cướp kịch bản của cô ta, Nhiếp Trường Tình muốn bôi đen em.”

Trường Hoan híp mắt lại, bảo sao Nhiếp Trường Tình đang nhiên đang lành lại tới đây, cô cười lạnh một tiếng, đúng là cô đã sơ sót rồi, có điều cô không sợ mấy lời chửi rủa trên mạng đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện