“Anh Giang, điện thoại của anh.” Trên xe, Tống Hằng đưa điện thoại di động tới trước mặt Giang Thiếu Huân. Giang Thiếu Huân mở mắt, vươn tay nhận điện thoại.
“Anh Giang, tất cả đều đã sắp xếp thoả đáng theo ý anh, cô ấy không sao.”
“Ừ.” Một tiếng lạnh nhạt vang lên, sau đó lập tức tắt máy. Tống Hằng nhận lấy điện thoại, Giang Thiếu Huân lại tiếp tục nhắm mắt, ngũ quan anh tuấn bị ánh đèn bên ngoài chiếu lên lúc sáng lúc tối, gương mặt đạm mạc hờ hững khiến người ta không thể nào đoán được cảm xúc của anh.
…..
Sau khi trở về, Trường Hoan liền nhận được tin nhắn của chị Triệu báo rằng cô đã bị buộc tạm đình chỉ công tác, cô nhìn đôi chân quấn đầy băng của mình mà thở dài một hơi. Diệp Trăn Trăn gọi điện tới, biết được những chuyện đã xảy ra, tức giận mắng Phó Lâm An một trận tơi bời, sau đó mới ra lệnh cho Trường Hoan lập tức thu dọn hành lý tới nhà cô ấy.
Bị đình chỉ công tác nên lịch trình của Trường Hoan tạm thời trống rỗng, cô thu dọn hành lý tới cửa biệt thự chờ. Không bao lâu sau, Diệp Trăn Trăn lái xe về.
Cửa xe vừa mở đã thấy thân thể bé nhỏ của Đâu Đâu nhảy xuống. Hai mắt Trường Hoan sáng rực, cô chạy tới ôm Đâu Đâu, cậu nhóc vui mừng nhào vào lòng cô, dang tay ôm lấy cổ cô, đôi chân mập mạp kẹp chặt lấy eo cô. Cái miệng chúm chím của cậu không ngừng hôn lên mặt cô, giọng nói vừa mềm lại vừa ngọt, “Hoan Hoan, Đâu Đâu nhớ mẹ lắm.”
Trường Hoan mỉm cười hôn khắp mặt Đâu Đâu nhưng vành mắt thì nhịn không được mà đỏ dần lên.
Diệp Trăn Trăn xuống xe từ phía bên kia, áy náy nhìn Trường Hoan, “Trường Hoan, xin lỗi cậu, nhà mình có chút việc gấp nên lát nữa mình phải chạy qua đó.”
Trường Hoan vội vàng hỏi, “Trăn Trăn, đã xảy ra chuyện gì à?”
Diệp Trăn Trăn nhíu mày rồi lắc đầu, “Không có gì đâu, hai hay ba ngày nữa mình sẽ trở về, mẹ con cậu cứ ở nhà chờ mình.”
“Ừ.” Trường Hoan bế Đâu Đâu, đợi khi xe của Diệp Trăn Trăn đi khuất mới vào nhà.
Nói là hai ba
ngày nhưng thực tế Diệp Trăn Trăn vừa đi liền không biết ngày về. Trong thời gian này cô ấy cũng gọi điện thoại tới nói chuyện trong nhà chưa xong, bảo Trường Hoan và Đâu Đâu cứ an tâm ở nhà cô ấy. Thẩm Bội Nghi cũng gọi điện thoại tới vài lần, Đâu Đâu từ nhỏ đi theo bà, lâu rồi không gặp nên bà rất nhớ nó. Bởi vậy Trường Hoan lại gọi điện báo cho Diệp Trăn Trăn một tiếng rồi về nhà thăm Thẩm Bội Nghi.
Vừa quay về huyện nhỏ thì Trường Hoan lại nhận được điện thoại của chị Triệu. Lúc đó Trường Hoan đang ở trong sân phơi quần áo, Đâu Đâu ngồi trên nệm nhung trong phòng khách chơi trò xếp gỗ. Nghe thấy tiếng chuông cậu nhóc lập tức cầm điện thoại di động đưa cho Trường Hoan, cô mỉm cười, xoa đầu cậu rồi mới nhận điện thoại.
“Trường Hoan, chị rời Thịnh Nguyên rồi.” Giọng của chị Triệu lộ vẻ mệt mỏi chán nản.
Trường Hoan giật mình, có chút hoảng hốt hỏi, “Chị Triệu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chị Triệu cười nhạo một tiếng, dường như đã say, lầm bầm, “Họ không cần chị nữa… Nói chị nông cạn, nói chị không biết nhìn người, không biết nhìn xa trông rộng…”
Tim Trường Hoan nhói lên như bị kim đâm vậy, cô lờ mờ nghe được tiếng huyên náo từ đầu bên kia, hoảng sợ hỏi, “Chị Triệu, chị đang ở đâu?”
Giọng nói của chị Triệu nghẹn ngào như không cam lòng, cố chấp hỏi, “Trường Hoan, nếu chị đi em có đi cùng chị không? Em là do chị một tay đào tạo, chị thật sự không cam lòng giao em cho người khác…”
Chị Triệu càng nói càng kích động, Trường Hoan phải gặng hỏi mãi mới biết được vị trí của chị. Cô vội vàng giao Đâu Đâu cho Thẩm Bội Nghi rồi bắt xe tới đó.
Từ huyện nhỏ tới quán bar nhạc nhẹ mất hai giờ, khi Trường Hoan đến thì chị Triệu đã say như chết, không nói được một câu đầy đủ.