“Hoan Hoan…” Đâu Đâu nghẹn ngào gọi cô, bàn tay nhỏ bé lập tức ôm lấy Trường Hoan, vùi vào lòng cô, nhất định không chịu buông tay.
Nhiếp Trường Tình lập tức châm biếm, “Thằng bé gọi chị đấy, ái chà, sao mà cảm động thế nhỉ? Ruột thịt chắc cũng chỉ được thế này thôi!”
Trường Hoan không đáp lại cô ta, chỉ bế Đâu Đâu ngồi trên giường, ngẩng mặt, thờ ơ nhìn Nhiếp Tuân, “Các người tới đây làm gì?”
Nhiếp Tuân nhíu mày, ông ta nhìn qua mới có hơn năm mươi tuổi, nhưng diện mạo lại uy nghiêm. Ánh mắt và lông mày Trường Hoan rất giống ông ta, nhìn cô như vậy ông ta không khỏi mềm lòng vài phần, nhưng lại nghe Trường Hoan nói như thế thì tức giận không thôi.
“Thái độ của con là gì thế? Cha đến thăm mẹ con thì có gì không ổn sao?” Nhiếp Tuân nhíu mày, dùng dáng vẻ người cha dạy dỗ Trường Hoan.
Trường Hoan nhịn không được cười khẩy, “Ông đến đây để thăm mẹ tôi? Trước đây ông không đến bà ấy vẫn sống rất tốt, ông vừa tới thì khiến bà ấy tức giận thành như vậy…”
“Cô nói chuyện với cha cô như thế à? Bình thường mẹ cô vẫn dạy cô như thế sao? Một chút phép tắc cũng không có!” Tần Phương Hoa lập tức tiến lên trách mắng.
Lúc này Trường Hoan thực sự tức giận, nếu nói cô chỉ chán ghét Nhiếp Trường Tình thì đối với Tần Phương Hoa, chỉ có sáu chữ có thể hình dung, đó là căm thù đến tận xương tủy.
Nếu không phải Tần Phương Hoa, Thẩm Bội Nghi cũng sẽ không bị tức giận đến mắc bệnh tim.
Nếu không phải Tần Phương Hoa, Thẩm Bội Nghi cũng sẽ không bị buộc ly hôn, phải mang cô đi tha hương, rồi bị bao nhiêu bệnh tật quấn thân.
Trường Hoan bế Đâu Đâu đứng lên, đôi mắt đen sẫm nhìn Tần Phương Hoa, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, cô giơ tay lên, chỉ vào cửa, “Tần Phương Hoa, đây là bệnh viện, không phải nhà họ Nhiếp, mẹ tôi không muốn nhìn thấy bà, tôi cũng không muốn nhìn thấy bà, vậy nên, bà cút ra ngoài cho tôi!”
“Mày… đồ đê tiện! Mày cũng dám nói với tao như vậy, chồng…”
Tần Phương Hoa vừa thẹn lại vừa tức, nước mắt tràn mi, che mặt khóc với vẻ thương tâm lắm.
Trường Hoan nhìn bà ta cố ý làm ra vẻ như vậy chỉ cảm thấy ghê tởm
muốn nôn. Lúc trước, chính dáng vẻ “hoa sen trắng”* này của bà ta đã câu đi hồn phách của Nhiếp Tuân, bây giờ đã qua mười mấy năm, bà ta cũng đã sống nửa đời người rồi lại vẫn còn dùng chiêu này, thật sự không còn gì ghê tởm hơn nữa!
*: nguyên văn là bạch liên hoa.
Nhiếp Tuân lại chết mê chết mệt dáng vẻ này của Tần Phương Hoa, lập tức trừng mắt trách cứ Trường Hoan, “Con câm miệng cho cha, con xem xem cái dáng vẻ của con lúc này là thế nào hả? Mẹ con đã dạy con ngỗ ngược với người lớn trong nhà đúng không? Xin lỗi Phương Hoa ngay, con có nghe không?”
Nhiếp Tuân cực kỳ coi trọng thể diện, trong mắt ông ta, Trường Hoan làm như vậy là bất hiếu, mà dù sao Trường Hoan cũng là con gái ông ta, vậy nên, tất nhiên là mọi lỗi lầm này đều đổ lên người Thẩm Bội Nghi.
Trường Hoan nghe vậy lại cười lạnh một tiếng, “Ông Nhiếp, vừa rồi tôi vẫn chưa nói xong, không chỉ là Tần Phương Hoa, còn có ông cùng với cô con gái ngoan của ông nữa, hiện tại đều cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Từ trước đến nay Trường Hoan vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, vì có Thẩm Bội Nghi và Đâu Đâu nên trước giờ cô đều nuốt mọi tủi nhục vào lòng, nhưng mà hiện giờ, nếu nhượng bộ không có tác dụng thì không bằng dứt khoát xé rách mặt.
“Cha, cha nghe chị nói cái gì kìa!” Nhiếp Trường Tình lập tức tủi thân ôm lấy cánh tay của Nhiếp Tuân, “Uổng công cha đã lo lắng cho dì Thẩm và chị, còn đặc biệt đến thăm hai người, vậy mà chị lại…”
Nhiếp Trường Tình ủy khuất khóc nức nở. Lục Hướng Viễn cũng hơi nhíu mày, từ trước tới nay Trường Hoan vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, sao hôm nay cô lại như vậy?