“Sao? Không muốn nói với tôi chuyện vết thương trên mặt cô à? Nếu bịa chuyện đúng một chút thì có khả năng tôi sẽ tin cô đấy.”
Vừa nghe Giang Thiếu Huân nói, chẳng hiểu sao Trường Hoan lại cảm thấy mũi hơi đau, đau khổ vẫn luôn cất giữ trong đáy lòng liền không khống chế được mà dâng lên, nước mắt chảy xuống không hề báo trước, rõ ràng không thể khống chế được.
Đột nhiên nhớ tới năm cô mười chín tuổi, nếu lúc đó cô không bước ra bước chân kia thì tất cả những chuyện hôm nay cũng sẽ không xảy ra, nhưng mà, đời người làm gì có chữ “nếu”…
Mọi chuyện hỗn loạn xảy ra hôm nay không khác gì một tảng đá khổng lồ đè bẹp cô dưới đất. Cô không thể bảo vệ mẹ mình và Đâu Đâu, cô trơ mắt nhìn họ bị ức hiếp mà bất lực, không thể làm gì.
Người từng yêu cô hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi, hơn nữa cô cũng không có gì để dựa vào, giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trôi dạt trên đại dương rộng lớn, cô không tìm thấy phương hướng và mãi mãi cũng chẳng tìm ra cách để cập bờ.
Có lẽ vì vậy nên cô mới vì một câu nói của Giang Thiếu Huân mà đột nhiên mất khống chế như thế.
Cô không biết tại sao mình lại như vậy, từ trước đến nay cô cũng không phải người hay khóc, nhìn cô yếu đuối thế thôi chứ từ nhỏ cô đã trải qua biết bao biến cố, cô không phải một người yếu ớt, vậy mà giờ phút này lại không thể kìm nén được mà bật khóc thành tiếng.
Trường Hoan cố hết sức muốn ngăn nước mắt lại, nhưng vô ích, nước mắt càng rơi càng nhiều, cô khóc như một đứa bé phải chịu nhiều oan ức.
Cô không muốn nói cho anh những vết thương trên người đến từ đâu, cô không muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Cô chỉ biết một điều, Nhiếp Trường Tình sẽ còn tiếp tục dây dưa quấy rầy cô, sau này cuộc sống của cô vẫn sẽ hỗn loạn, nhốn nháo.
Cô không muốn vạch ra vết thương của mình một lần nữa, đặc biệt còn là trước mặt Giang Thiếu Huân.
Cô và anh không thân cũng chẳng quen, từ đầu đến giờ anh vẫn luôn chán ghét cô như vậy, anh luôn
cho rằng cô là một người phụ nữ bụng dạ khó lường, cho nên cô càng không muốn lộ ra phần yếu ớt trước mặt anh.
Nhưng vì sao, vì sao lại khóc trước mặt anh như vậy, khóc đến không thể kiềm chế?
Chắc anh sẽ nghĩ cô đang diễn khổ diễn sở để anh chú ý? Người đàn ông cay nghiệt mà tàn nhẫn này luôn dốc hết sức mà nhắc nhở cô rằng cô có bao nhiêu ghê tởm, chỉ là nếu anh đã ghét loại phụ nữ như cô thì cần gì phải giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác chứ?
Thấy cô đột nhiên khóc dữ dội như vậy, Giang Thiếu Huân không khỏi nhíu mày nhìn cô, không thể không nói, lúc cô khóc thật đúng là lay động lòng người.
“Tôi mới hỏi cô một câu mà cô đã khóc thành như vậy, cứ như tôi bắt nạt cô không bằng.”
Giang Thiếu Huân vừa dứt lời, Tống Hằng cầm mấy tập tài liệu đi vào, vừa tiến vào đã thấy Trường Hoan khóc lóc như thế liền theo bản năng mà liếc Giang Thiếu Huân một cái.
Không biết cậu chủ của anh ta đã làm chuyện không bằng cầm thú gì mà khiến con gái nhà người ta khóc thành như vậy nhỉ? Nhìn cô khóc thế này, thật sự khiến người ta đau lòng.
Giang Thiếu Huân thấy ánh mắt của Tống Hằng nhìn mình liền lập tức sa sầm mặt lại.
Tống Hằng nhanh chóng đặt tài liệu xuống, thông minh mở cửa đi ra ngoài.
Giang Thiếu Huân cũng không để ý đến Trường Hoan, mặc cho cô ngồi khóc ở đó, còn anh bắt đầu lật xem các tập tài liệu, nhưng cũng chỉ là tùy tiện đọc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc Trường Hoan một cái.
Sau lần thứ n Giang Thiếu Huân ngẩng đầu lên nhìn Trường Hoan thì cuối cùng Trường Hoan cũng chậm rãi ngừng khóc, chỉ im lặng ngồi đó ngẩn người.