Cô em gái chẳng có chút máu mủ nào với cô vẫn luôn như vậy. Cô ta nhỏ hơn cô năm tuổi, đi theo người mẹ đẻ đã lấy Nhiếp Tuân, cha của Trường Hoan. Bà ta chỉ là kẻ thứ ba nhưng lại được cưng chiều vô cùng, không những đánh bại mẹ cô, cướp mất vị trí bà Nhiếp của bà mà còn dùng chiêu gió thổi bên gối nhiều năm để Nhiếp Tuân ghét cô.
Sau này, bà ta sinh cho Nhiếp Tuân một đứa con trai, từ khi có đứa con đó, công việc làm ăn của Nhiếp Tuân lên như diều gặp gió nên mẹ con bà ta càng được ông ta cưng chiều hơn.
Cô và mẹ mình vất vả bôn ba để kiếm sống, vậy mà, Nhiếp Trường Tình, đứa con gái riêng của người mẹ kế, đứa con gái chẳng có chút máu mủ nào với Nhiếp Tuân, mới mười bốn tuổi đã có túi xách Hermes mà đeo.
Theo lý thuyết thì Nhiếp Trường Tình không cần so bì với người chị nghèo túng là cô làm gì, nhưng cô ta vẫn tìm đủ mọi cách để sỉ nhục để giẫm đạp cô.
Trường Hoan lớn hơn cô ta năm tuổi, cô thi vào học viện điện ảnh B, học viện điện ảnh tốt nhất trong nước thì Nhiếp Trường Tĩnh cũng nằng nặc phải học trường này. Sau này, Trường Hoan diễn bộ phim nào thì Nhiếp Trường Tình cũng đều năn nỉ ỉ ôi với Nhiếp Tuân để ông ta đi tài trợ cho bộ phim đó, để rồi cô ta có thể kiếm được vai diễn tốt hơn của cô.
Nhiều năm như vậy cô cũng quen rồi, quen đến phát chán.
“Chị, chị đừng suy nghĩ linh tinh nhé… Em với anh Hướng Viễn không có gì cả. Chỉ là, thỉnh thoảng anh ấy hay đưa em đi ra ngoài ăn cơm, mà đã ăn cơm thì phải uống ít rượu, có đôi khi anh ấy uống nhiều quá thì em phải đưa anh ấy về…”
Nhiếp Trường Tình vừa nói vừa cúi đầu nhìn Lục Hướng Viễn, ánh mắt chan chứa tình cảm, cười ngọt ngào, “Anh rể thương em lắm, anh ấy không yên tâm để em về nhà một mình vào buổi tối nên bảo em ngủ lại…”
Nhiếp Trường Tình nhìn khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt của Trường Hoan thì giả vờ kinh ngạc, cô ta đưa tay lên che miệng, “Ôi trời, chị, chị đừng nghĩ linh tinh, anh Hướng Viễn
say nên không biết gì cả, có lẽ, có lẽ anh ấy nghĩ em là chị…”
“Chị, chị đừng giận anh Hướng Viễn nhé…”
Nhiếp Trường Tình ra vẻ đáng thương, như sắp khóc đến nơi vậy.
“Trường Tình, sao em lại khóc…”
Lục Hướng Viễn đưa tay lên sờ mặt Nhiếp Trường Tình, thuận thế đè cô ta lên ván cửa, “Để anh hôn một cái nào, đừng khóc Trường Tình…”
“Anh Hướng Viễn… Anh Hướng Viễn, không được đâu… Chị vẫn còn ở đây mà…”
Nhiếp Trường Tình giả vờ giãy giụa, ra vẻ hoảng sợ, Lục Hướng Viễn nhếch môi cười mỉa mai, giữ chặt lấy cổ tay cô ta ấn mạnh vào tường, người ép chặt lấy người cô ta, “Để ý cô ta làm gì…”
Trường Hoan cứ sững sờ tại đó, mở to mắt nhìn Lục Hướng Viễn thò một tay vào trong váy Nhiếp Trường Tình, chẳng biết anh ta làm gì mà cô ta rên rỉ thành tiếng, Lục Hướng Viễn cúi xuống ngậm luôn môi cô ta.
Hai người hôn nhau đắm đuối, tiếc nước tấm tắc nghe rất rõ. Nhiếp Trường Tình rên rỉ không ngừng, chẳng mấy chốc người cô ta mềm như nước, cả người trượt xuống, Lục Hướng Viễn xốc cô ta lên, vội vàng kéo khóa quần, rồi xé toạc phần váy bên dưới của cô ta, trực tiếp xông vào…
Trường Hoan đứng đó, im lặng không nói gì.
Cô và Lục Hướng Viễn đính hôn đã được hai năm, nhưng anh ta chưa bao giờ chạm vào cô như vậy, nói hẳn ra là đến hôn anh ta cũng chưa từng hôn cô như thế.
Hôm nay, đúng là cô được mở rộng tầm mắt.
Đầu tiên là người phụ nữ yêu mị trong khách sạn, giờ lại là cô em gái không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ với cô.
Nhưng cô có tư cách gì để chỉ trích anh ta chứ?
Chính bản thân cô cũng không còn sạch sẽ nữa, không phải sao?
Dù cho cô vì anh ta mới như vậy thì nói cho cùng, “bẩn” vẫn là “bẩn”.
Một lúc sau, tiếng rên rỉ ngừng lại, Nhiếp Trường Tình thẹn thùng trong lòng Lục Hướng Viễn, ánh mắt lấp lánh, “Anh Hướng Viễn… Tại anh cả, chị chắc chắn sẽ giận em lắm…”