Diêm Thanh Viên bị che khuất hai mắt, mặc dù vẫn cảm thấy ở chỗ cao rất đáng sợ, nhưng bởi vì Diêm Đàm ở bên cạnh khiến cậu vô cùng an tâm.
Hoặc là nói quá an tâm, cho dù là trước kia Diêm Thanh Viên cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Cậu ỷ lại anh Diêm như vậy ư?
Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy bàn tay này phá lệ ấm áp, nhưng cứ cảm thấy không giống bình thường, giống như tay anh Diêm dày hơn một chút.
Hơn nữa cũng không mịn như vậy.
Diêm Thanh Viên cảm thấy có chút kỳ lạ, đưa tay chạm vào bàn tay kia, tùy ý vuốt ve vài cái phát hiện trên đó có vết sẹo rất nhạt, đúng, là tay anh Diêm, trên tay anh Diêm cũng luôn có vết sẹo, hơn nữa còn xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không biết sao lại bị thương nữa.
"Anh Diêm sao lại ở đây?"
"Ra đây đi dạo."
"Nhưng sáng sớm anh đã ra ngoài rồi mà?"
"Tập thể dục buổi sáng."
"Vậy sao?" Diêm Thanh Viên nghĩ vóc dáng Diêm Đàm tốt như vậy có lẽ là bởi vì thường xuyên tập thể dục buổi sáng, sau đó cười nói, "Anh Diêm thật sự là một người kiên trì."
"Làm sao kiên trì bằng Viên Viên của chúng ta được."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Diêm Thanh Viên mơ hồ cảm thấy dường như không đúng lắm.
Cứ cảm thấy giọng nói của anh Diêm không phải ở trên đỉnh đầu cậu, mà là ở bên khác, là ảo giác của cậu sao?
"Được rồi, anh Diêm ơi?" Diêm Thanh Viên cảm giác được mình bị dẫn xuống thang máy, nhưng bàn tay anh ấy che mắt cậu vẫn không buông ra, hơn nữa sau khi cậu hỏi cũng không buông tay, khó hiểu hỏi lần nữa, "Anh Diêm ơi? Có chuyện gì vậy? Anh có thể buông tay không ạ?"
Khi Diêm Thanh Viên cảm thấy kỳ lạ, bàn tay kia buông ra, Diêm Thanh Viên luôn cảm thấy bàn tay kia dường như còn lưu luyến, không muốn rời đi.
Bởi vì thời gian dài bị che mắt, Diêm Thanh Viên thất thần trong một thời gian ngắn khi lấy lại được tầm nhìn, nhưng rất nhanh sau đó đã hồi phục và nhìn thấy Diêm Đàm đang đứng trước mặt cậu.
"Anh Diêm, em đã lãng phí nhiều thời gian ở đây em còn có nhiều hàng chuyển phát nhanh khác phải đưa em đi trước đây anh đi chơi những thứ anh thích đi buổi tối về anh muốn ăn gì thì gửi tin nhắn cho em nha!"
Diêm Thanh Viên một hơi nói hết, không đợi Diêm Đàm trả lời tiếp theo xoay người bỏ chạy, lúc chạy cậu cô thức nhìn xung quanh, nhưng bởi vì tâm trạng nên không nhận ra chỗ nào khác thường.
Nhưng...
Diêm Thanh Viên đến trước mặt xe ba bánh nhỏ của mình, không biết vì sao cảm thấy sắc mặt bắt đầu dần đỏ lên.
Vừa rồi...!Ngay khi anh Diêm vừa che mắt cậu lại, tim cậu cậu đập rất nhanh.
Rất ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ như được gặp Nghiêm Hãn Hải.
Trong khoảnh khắc ấy tình cảm đã lâu không xuất hiện của cậu bỗng trào dâng, thậm chí cậu dường như ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về Nghiêm Hãn Hải, đã lâu lắm rồi cậu không gặp Nghiêm Hãn Hải nên sinh ra ảo giác à, vì sao lại thành như vậy chứ?
Chắc không phải là bởi vì cậu quá nhớ thương Nghiêm Hãn Hải mà khiến cậu nhầm anh Diêm thành Cố Hãn Hải đó chứ? Nếu là vậy thật thì quá xấu hổ rồi, cậu ngàn vạn lần không thể làm như vậy!
Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy trên mặt phát sốt, muốn uống một ly nước đá, nhưng nước trong ly cũng bởi vì thời tiết khô nóng mà trở nên âm ấm, căn bản không có một xíu tác dụng.
Diêm Thanh Viên phiền muộn vỗ hai má, hôm nay chắc chắn là do cậu bị ngốc rồi!
Diêm Đàm nhìn thấy Diêm Thanh Viên vội vàng chạy đi cũng cảm thấy kỳ lạ, cau mày nhìn người đàn ông lúc này đang tránh né ở xa xa: "Viên Viên sẽ không phát hiện chứ?"
Nghiêm Hãn Hải nhìn lòng bàn tay mình, không trả lời, mà là ngẩn người.
Là xúc cảm quen thuộc, lưu lại trong lòng bàn tay, hắn thậm chí cảm thấy nhịp tim của mình có lẽ đã bị Diêm Thanh Viên nhìn trộm.
Hắn thông qua cách này, chạm vào thiếu niên hắn muốn chạm, mà thiếu niên vẫn ngoan ngoãn ở trong lòng ngực hắn như trước kia, thật giống như cho dù hắn hôn cậu, cậu cũng sẽ không cự tuyệt.
Vết thương trên tay Nghiêm Hãn Hải nhạt đi rất nhiều, hắn thường xuyên sử dụng đủ loại phương pháp để giảm bớt vết sẹo, bởi vì Diêm Thanh Viên không thích.
Điều gì Diêm Thanh Viên không thích, hắn sẽ loại bỏ, những vết sẹo này cũng không cần thiết phải giữ lại.
Hắn không còn đeo găng tay, không cần phải che giấu, hắn sẽ dần dần trở nên hoàn hảo.
"Vì sao cậu không dứt khoát nói thẳng cho em ấy?" Diêm Đàm cũng không hiểu rốt cuộc Nghiêm Hãn Hải đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng đây là một cơ hội để gặp mặt trực tiếp, vì sao Nghiêm Hãn Hải từ bỏ.
Nhưng Nghiêm Hãn Hải không hề giải thích bất cứ lời nào, hắn cũng không cần phải giải thích cho Diêm Đàm.
Mấy ngày nay khi Diêm Thanh Viên giao nhận công việc loáng thoáng cảm thấy rất kỳ lạ, cậu luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, tầm mắt nóng rực gần như muốn thiêu đốt cậu, cảm giác đó thật sởn gai ốc, nói không nên lời rốt cuộc là vì sao.
Từ khi Diêm Thanh Viên nhận được gậy sốc điện, cậu luôn cho rằng thứ này sẽ không có chỗ để dùng, nhưng sau khi loại cảm giác này càng ngày càng khoa trương, cậu vậy mà lúc nào cũng mang theo, hơn nữa sau khi mang theo cảm thấy vô cùng có cảm giác an toàn.
"Thứ này có thể mang lên xe lửa không ạ?" Diêm Thanh Viên rất chần chừ, hôm nay bọn họ phải đi học ở thành phố, bởi vì ở chung với gậy sốc điện vài ngày Diêm Thanh Viên vậy mà cảm thấy có chút không nỡ để ở nhà.
"Có thể." Diêm Đàm rất tin tưởng vào đồ của mình, "Xem ra em rất thích."
"Không biết vì sao cảm thấy rất an toàn." Diêm Thanh Viên chơi đùa gậy sốc điện trong tay, "Mà thứ này có kết cấu rất thuận tay, em luôn cảm thấy nó sẽ khiến người ta có sở thích độc đáo."
"Lần sau sẽ tặng thứ khác cho em." Diêm Đàm hứa hẹn.
"Không cần đâu, nhiều quá thì không còn hiếm* nữa." Diêm Thanh Viên bỏ gậy sốc điện vào ba lô, "Thứ này khi cần còn có thể làm đèn pin, vẫn rất hữu dụng."
*物以稀为贵: Tiếng Việt mình có câu đắt ra quế, ế ra củi.
Một mặt hàng khi ít và trở nên khan hiếm thì có giá rất đắt, được ví như vỏ cây quế rất có giá trị trong đông y.
Còn nếu nhiều quá đến mức cung vượt quá cầu thì dù quý hiếm cũng chẳng ai mua, chỉ rẻ như củi mà thôi.
Diêm Đàm chỉ cười, đối với sở thích của Diêm Thanh Viên thật sự là không nắm chắc được.
Diêm Thanh Viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cứ cảm thấy nếu cậu nói ra cảm giác của mình, dựa theo năng lực chuyên môn của Diêm Đàm có thể sự việc sẽ trở nên phiền phức.
Diêm Thanh Viên nhìn quanh ngôi nhà nhỏ của mình, hơi cong khóe miệng, căn nhà đối với Diêm Thanh Viên mà nói còn có ý nghĩa khác, đây là ngôi nhà đầu tiên sau khi cậu tự lập, cũng là ngôi nhà mà Diêm Đàm và cậu ở cùng nhau.
Có nhà, có người để chờ đợi trở về, đây là ngôi nhà rất quan trọng đối với Diêm Thanh Viên.
"Sao em lại đóng gói những thứ này?" Diêm Đàm nhận thấy trong nhà quá sạch sẽ, tất cả những thứ nhỏ nhặt mà Diêm Thanh Viên mua đều được đặt trong một chiếc hộp, "Dù sao thì đến lúc đó vẫn sẽ trở về."
Diêm Thanh Viên nhìn những thứ nhỏ nhặt này, đột nhiên nói: "Những thứ này thật ra đều có thể mang đi, nhưng em cho chủ nhà một ít tiền, nhưng em chủ nhà một ít tiền đem tất cả những thứ này lưu trữ ở tầng hầm."
"Cái gì?" Diêm Đàm không kịp phản ứng.
"Anh Diêm sẽ đi theo em, nói thật em thật sự rất vui, điều này chứng minh anh Diêm nhất định coi em là người nhà." Diêm Thanh Viên đặt tay lên hộp, cậu cúi đầu nhìn cái hộp thật lớn chậm rãi nói: "Em đi rồi, anh Diêm cũng sẽ không trở về, như vậy căn nhà này đã không có ý nghĩa của tổ ấm, để ở đây chỉ lãng phí tiền thuê nhà, bây giờ một chút tiền cũng rất quan trọng, phải tiết kiệm."
"Mưa bụi mà thôi." Số tiền ít ỏi đó thậm chí không bằng một phần tài sản của anh ấy.
"Đừng xem thường một tệ hai tệ, nó thực sự rất quan trọng đối với những người thực sự cần nó." Diêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy thiếu tiền từ khi còn nhỏ, cho dù là khi đi theo Nghiêm Hãn Hải cũng không có.
Nhưng khi cậu đi theo Nghiêm Hãn Hải ra ngoài, cậu thậm chí còn muốn tiết kiệm một ít tiền để mua thức ăn, sự quẫn bách và đói khát như vậy đã để lại cho cậu ký ức sâu sắc.
Vẻ mặt Diêm Thanh Viên rất phức tạp: "Anh Diêm à, mặc dù chúng ta không cần cố ý tiết kiệm tiền, nhưng cũng không cần tiêu những khoản tiền không cần thiết, bây giờ chỉ vì tâm trạng của mình mà tiêu hao quá nhiều, có lẽ sẽ tạo ra khó khăn trong tương lai."
Diêm Đàm nhìn thiếu niên trước mặt, đột nhiên nhớ đến lúc anh ấy dẫn cậu ra ngoài, thiếu niên còn tự xưng là ông chủ của anh ấy, nói muốn trả tiền cho anh ấy, để anh ấy làm theo ý mình.
Nhưng bây giờ lại xếp anh ấy vào phạm vi người nhà sao?
Là ảo giác sao?
"Tùy em." Diêm Đàm không phải là người có thể tin tưởng người khác, hoặc là nói trong thế giới của bọn họ, hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau cũng tương đương với việc đưa cho đối phương con dao lợi hại nhất của mình.
Nhưng Diêm Thanh Viên lại có năng lực có thể khiến anh ấy buông lỏng phòng bị.
Đây là năng lực trời sinh à? Diêm Đàm đi ra ban công, vô thức châm một điếu thuốc, cúi đầu nhìn dưới cửa sổ, lông mày cau chặt.
Chiếc xe đằng kia, là của Nghiêm Hãn Hải phải không? Nghiêm Trạch Thanh cũng ở trong đó sao? Hai anh em này theo dõi đến nghiện đấy à? Mấy ngày nay chỉ đi theo không làm gì, rõ ràng gần trong gang tấc lại không nhận ra, đây là vì sao?
Một điếu thuốc vừa đốt xong, Diêm Đàm theo bản năng muốn châm điếu thứ hai, đột nhiên một bàn tay vươn tới đây, lấy đi điếu thuốc trong tay anh ấy: "Một điếu là đủ rồi, đừng hút quá nhiều."
Diêm Đàm trơ mắt nhìn đôi tay trống trơn: "Này, đó là thú vui duy nhất của anh mà, em không thể tước đoạt nó."
"Thú vui không thể đánh đổi bằng thân thể khỏe mạnh, em cho anh hút một điếu đã là tốt lắm rồi." Diêm Thanh Viên luôn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Diêm Đàm, mặc dù Diêm Đàm rất ít khi dùng, nhưng yêu cầu của anh ấy đối với thuốc lá rất cao, thường thường đều là bỏ ra một số tiền lớn mua thuốc lá đắt tiền, hơn nữa nghiện thuốc lá còn rất nặng.
Hương vị của thuốc lá chất lượng rất khác với hương vị của thuốc lá kém chất lượng, rất thơm, không khó chịu.
"Khi làm nhiệm vụ anh rất ít khi hút thuốc..." Diêm Đàm đột