Nghiêm Trạch Thanh lôi kéo cánh tay của thiếu niên, xuyên qua toa xe có rất nhiều người, nhưng từ đầu đến cuối y chưa từng buông ra.
Diêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nghiêm Trạch Thanh, cho dù đã tin rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy đây là ảo giác.
Vì sao Nghiêm Trạch Thanh lại ở đây?
Nghiêm Trạch Thanh sao có thể ngồi xe lửa?
Y...!Là tới tìm cậu phải không?
Nghiêm Trạch Thanh sẽ không ngồi xe lửa, y không thích nơi có nhiều người, là thay đổi rồi ư?
Hay là vì cậu?
Diêm Thanh Viên vô tình nhớ đến cảm giác kỳ lạ vẫn quanh quẩn trong ý thức của cậu, thật giống như có người đang theo dõi cậu, chẳng lẽ thật ra Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn theo dõi cậu sao?
Trong lòng cậu có quá nhiều nghi vấn, nhưng Diêm Thanh Viên không hỏi cái nào, cậu không biết mình còn tư cách hỏi hay không.
Dù sao cậu vẫn còn nhớ rõ lúc Nghiêm Trạch Thanh đang làm việc, cấp dưới của y rất ít khi hỏi vì sao.
Mà bây giờ bản thân, có liên quan gì đến y?
Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn gắt gao nắm cánh tay Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên cúi đầu nhìn nơi hai người chạm vào nhau, lúc này Nghiêm Trạch Thanh đưa lưng về phía cậu, khiến cậu tình cờ hồi tưởng lại một đoạn ký ức ngắn.
Trước đây khi Nghiêm Trạch Thanh chưa độc lập cường đại như vậy, y chính là như vậy lúc nào cũng nắm lấy tay cậu không cho cậu rời khỏi bên cạnh y, Diêm Thanh Viên vẫn luôn lớn lên bên cạnh Nghiêm Trạch Thanh, so với Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, cậu càng cảm thấy Nghiêm Trạch Thanh mới là cha mẹ thật sự của cậu.
Lúc này tất cả những ký ức tưởng chừng đã cất giữ trong ký uêc sâu thẳm lại hiện về trong đầu, Diêm Thanh Viên lặng lẽ nắm chặt tay, cuối cùng cũng đối mặt với niềm vui trong lòng.
Nghiêm Trạch Thanh dẫn Diêm Thanh Viên đi đổi vé, muốn dẫn cậu đến toa xe giường nằm khác, nhưng bây giờ khắp nơi đều đầy, căn bản là không có biện pháp đổi vé.
"Vậy thì nhường giường nằm của nhân viên phục vụ tàu hỏa của các anh ra, tôi sẽ trợ cấp cho họ gấp mười lần tiền vé, nếu có quy định nghiêm ngặt tôi có thể bồi thường mọi tổn thất đã gây ra." Bây giờ nhu cầu cấp bách của Nghiêm Trạch Thanh là cần một chỗ an tĩnh, thật vất vả y mới có thể gặp được thiếu niên rất khó nhìn thấy, nên không muốn để mắt đến bất cứ ai nữa.
"Cái này..." Nhân viên đổi vé rõ ràng đã có chút động lòng.
"Chúng ta đi nhà hàng của xe lửa đi." Diêm Thanh Viên đột nhiên kéo cánh tay Nghiêm Trạch Thanh, cậu đã bình tĩnh lại, đối mặt với người trước mắt cậu đã có thể dùng tâm trạng rất bình thản đối đãi, đây là thời cơ cậu đã chuẩn bị vô số lần trong lòng.
"Viên Viên." Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày.
"Toa ăn không có người, hơn nữa còn có thể mua chút đồ ăn." Diêm Thanh Viên đột nhiên nở nụ cười, nói, "Hơn nữa em chưa từng đi toa ăn, vừa hay thử."
Chỉ sợ Nghiêm Trạch Thanh cũng chưa từng nhìn thấy, Diêm Thanh Viên thầm nghĩ.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn biểu cảm của Diêm Thanh Viên, tâm trạng của thiếu niên rõ ràng rất ổn định, tất cả khiếp sợ và bối rối trước đó đã biến mất không còn dấu vết, bây giờ người ở trước mặt y, khiến Nghiêm Trạch Thanh có một loại cảm giác đứa nhỏ này trưởng thành.
Lúc này Diêm Thanh Viên cũng không tránh né Nghiêm Trạch Thanh đụng chạm, ngược lại đưa tay kéo tay Nghiêm Trạch Thanh, mang theo người rời khỏi trước mặt nhân viên đổi vé lúc này rõ ràng có chút thất vọng.
"Anh hai Nghiêm." Diêm Thanh Viên cũng biết cách xưng hô của mình chỉ sợ sẽ làm Nghiêm Trạch Thanh không vui, vì vậy cậu tự nhiên cũng sẽ không luôn rối rắm ở một xưng hô, "Gọi như vậy được không anh? Đây là cách xưng hô lúc trước của Nghiêm Hãn Hải gọi anh."
Nghiêm Trạch Thanh cũng biết, những gì bọn họ rối rắm không chỉ là xưng hô, mà còn hơn thế nữa.
"Được." Nghiêm Trạch Thanh nói.
Nghiêm Trạch Thanh được Diêm Thanh Viên đưa đến toa ăn yên tĩnh, bởi vì toa ăn nếu không mua đồ thì không cho phép tùy tiện ngồi, nên bọn họ mua một phần thức ăn.
Khi bọn họ đến toa ăn, đèn trong xe vẫn luôn sáng ngời đã tắt, đoàn tàu náo nhiệt đã dần dần yên tĩnh, bên trong toa ăn ngược lại vẫn sáng.
"Không đủ ăn." Nghiêm Trạch Thanh nhìn phần ăn rất keo kiệt trên tàu, nhíu mày, "Mua thêm mấy phần đi."
"Không cần đâu." Diêm Thanh Viên hơi kéo ống tay áo Nghiêm Trạch Thanh, nhỏ giọng nói không cần, Nghiêm Trạch Thanh cau mày, lại bị động tác nhỏ của Diêm Thanh Viên chặn tất cả những lời sắp nói ra, ngồi vào góc khuất nhất của toa ăn, lúc này Diêm Thanh Viên mới giải thích, "Đồ trên xe lửa thật sự rất đắt, không phải là không mua nổi, mà là thật sự không đáng, xe lửa đi hai ngày một đêm, đến lúc đó xuống xe lửa em mời anh hai Nghiêm ăn gì được không?"
Nghiêm Trạch Thanh nhìn thiếu niên trước mặt, thiếu niên vẫn tươi cười sảng khoái không có mờ mịt như trước, giọng điệu thân thiện giống như một cuộc hội ngộ với người bạn quen biết nhiều năm.
"Viên Viên." Lúc này Nghiêm Trạch Thanh vậy mà có chút nghẹn ngào.
"Anh hai Nghiêm, gần đây anh, sống có tốt không?" Diêm Thanh Viên đột nhiên hỏi trước khi Nghiêm Trạch Thanh mở miệng.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, vốn tưởng rằng mình sẽ xúc động, lại phát hiện lúc thật sự đối mặt với thiếu niên, thật ra y cực kỳ bình tĩnh.
"Anh vẫn luôn tìm em." Không có lúc nào là không tìm, dường như ý nghĩa sống của y chính là vì tìm kiếm Diêm Thanh Viên.
"Anh hai Nghiêm..." Diêm Thanh Viên cũng nghĩ đến việc người nhà của cậu có tìm cậu hay không, nhưng khi anh thực sự nghe thấy điều đó, cậu không thể kìm chế được sự ấm áp trong lòng, "Có lẽ em không biết những người khác sẽ thế nào, nhưng thật ra từ đầu đến cuối đều biết anh hai Nghiêm nhất định sẽ tìm em."
Không chỉ vì quyển sách, mà còn vì Nghiêm Trạch Thanh luôn yêu thương cậu.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, rám nắng, nhưng vẫn rất đáng yêu, cũng cao lên rồi, đáng tiếc không cao nhiều lắm, để lộ ra sự thành thục trước đây không có, nhưng khuôn mặt của cậu vẫn có thể nhìn ra thiện ý đối với người khác không bị phai nhạt.
"Bây giờ anh tìm được em rồi." Nghiêm Trạch Thanh nói.
Diêm Thanh Viên cười, khóe miệng cong lên: "Thật ra nhìn thấy anh hai Nghiêm, em vô cùng vui vẻ."
Làm sao có thể không vui, một trong những người cậu nhớ đang ở ngay trước mặt cậu, ánh mắt Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh cũng là tham lam.
"Anh hai Nghiêm, trong khoảng thời gian này em luôn cảm thấy bên cạnh có người nhìn chằm chằm em, lẽ nào là anh sao?" Diêm Thanh Viên hỏi.
"Phải." Y là một trong những người theo dõi Diêm Thanh Viên.
"Vì sao theo dõi em thế, vậy bình thường em không chú ý hình tượng chẳng phải là toàn bộ đều bị anh hai Nghiêm nhìn thấy sao? Vậy cũng xấu hổ quá." Diêm Thanh Viên nhớ lại dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của mình khi chuyển phát nhanh.
"Không đâu." Giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh bất giác trở nên dịu dàng rất nhiều, "Rất đáng yêu."
"Hì hì." Diêm Thanh Viên ngượng ngùng gãi má, chỉ coi lời của Nghiêm Trạch Thanh như đang dỗ dành cậu, "Anh hai Nghiêm cũng nhìn ra rồi đó, thật ra em sống cũng không tệ, vất vả một chút nhưng nên có đều có, hơn nữa mọi người trong văn phòng đối với em rất tốt,
Tiền lương một tháng của em khoảng năm, sáu ngàn, cùng anh Diêm thuê chung mỗi tháng trả 500, em ăn cơm vẫn là do em tự làm, thỉnh thoảng mở tiệc, một tháng có thể tiết kiệm hơn 3000, em làm gần 15 tháng, tiết kiện được không ít, bây giờ muốn tìm một trường học học nấu ăn, sau này có cơ hội tranh thủ mở một nhà hàng nhỏ."
Diêm Thanh Viên đối xử với Nghiêm Trạch Thanh, cho dù cậu muốn vạch ra ranh giới rõ ràng, nhưng sự thân thiết từ trong xương cốt không thể thay đổi, khi nói chuyện với Nghiêm Trạch Thanh giống như là một đứa trẻ khoe khoang với người lớn nhà mình.
"Vậy sao? Là nhà hàng kiểu gì?" Nghiêm Trạch Thanh cười khẽ hỏi theo lời Diêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế Diêm Đàm đã sớm nói với y rất nhiều rồi.
"Món ăn Trung Quốc, chủ yếu bán mang đi." Diêm Thanh Viên nói, "Nếu sau này anh hai Nghiêm muốn đến chỗ của em chơi, em nhất định sẽ nấu một bữa thật ngon cho anh hai Nghiêm ha."
Nghiêm Trạch Thanh nhìn thiếu niên trước mặt, lần này thì không nói gì.
"Sau này đi tìm em chơi?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Đúng vậy, lúc trước em đi như vậy, thật ra không muốn vạch ra giới hạn với Nghiêm gia, bởi vì...!Nói như thế nào thì đây..." Diêm Thanh Viên kéo nhẹ cổ áo, ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh, "Thật ra em vẫn luôn chú ý đến Nghiêm gia, gần đây việc phát triển của Nghiêm gia rất khiến mọi người vui vẻ nhỉ?"
"Nghiêm gia là có ý gì?" Nghiêm Trạch Thanh ngước mắt nhìn Diêm Thanh Viên, "Đó không phải là nhà em sao"
Vẻ mặt Diêm Thanh Viên cứng đờ, nhưng cuối cùng chỉ lộ ra một nụ cười nhạt: "Đã từng, bây giờ không còn nữa."
Nghiêm Trạch Thanh nhìn thiếu niên trước mặt, vẻ mặt thiếu niên mang theo một chút chua xót.
Khi cậu nói những lời này có lẽ là chân thành, nhưng cho dù là chân thành thì có thể làm gì đây.
"Em biết, nếu như anh hai Nghiêm thật lòng tìm em, nhất định là muốn dẫn ta trở lại Nghiêm gia, nhưng thật sự đã không còn là nhà em nữa, lúc em rời đi đã chuẩn bị sẵn sàng, anh hai Nghiêm...!So với em càng thành thục hơn, cũng hiểu lý lẽ hơn em, anh sẽ hiểu thôi."
Nghiêm Trạch Thanh hiểu, hoặc là nói y hiểu quá rõ, đó là lý do vì sao y không thể ngủ được hàng đêm.
Diêm Thanh Viên là một thiếu niên hiền lành, cậu luôn muốn có được một gia đình hoàn hảo, từng ở trong một gia đình thờ ơ như vậy, cậu đã dùng mọi cách để thay đổi hiện trạng, điều này đủ hiểu cậu coi trọng gia đình này đến mức nào.
"Em biết chuyện này từ khi nào? Cơ hội gì?" Đây là chuyện Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn nghĩ không ra.
Đôi mắt Diêm Thanh Viên từ từ mở to, Nghiêm Trạch Thanh không biết sao? Cậu rõ ràng đã viết hết trong cuốn sổ rồi mà.
"Mọi người...!Đã xem cuốn sổ chưa?" Diêm Thanh Viên có chút nghi ngờ.
Cuốn sổ? Trong nháy mắt Nghiêm Trạch Thanh liền nghĩ đến cuốn sổ tay vẫn luôn được Nghiêm Hãn Hải trân quý giấu trong tay.
"Em viết gì trên đó?" Quả nhiên Nghiêm Hãn Hải biết chuyện gì đó, hắn vậy mà che giấu hết!
Diêm Thanh Viên không ngờ, Nghiêm Hãn Hải vậy mà không hề nói gì với người khác sao?
Diêm Thanh Viên ngượng ngùng, lúc cậu rời đi đã hoàn toàn quên đi tất cả những ký ức hỗn loạn rời rạc đó, cậu không cần phải tuân theo nội dung của quyển sách đó nữa.
"Em là...!Nằm mơ..." Diêm Thanh Viên đã không thể giống như lúc trước đọc thuộc lòng toàn bộ nội dung, nhưng câu lại biết đại khái cốt truyện, bởi vì đó là điều cậu vẫn luôn e ngại, vẫn luôn muốn thay đổi tương lai.
Nhưng Nghiêm Trạch Thanh lại càng nghe càng kinh hãi, y nghĩ tới đủ loại khả năng, có thể là do ngoài ý muốn hay không, hoặc là do người khác xúi giục, nhưng dù thế nào đi nữa, y cũng chưa từng nghĩ đến lý do kỳ lạ như vậy.
Đây là chuyện Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn che giấu?
Trong lòng Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy khiếp sợ, cũng cảm thấy chua xót và đau đớn, y không cách nào tưởng tượng nổi làm thế nào Diêm Thanh Viên có thể hòa thuận với thủ phạm trong quyển sách là họ như thế nào dưới áp lực của một tương lai bi thảm?
Theo cách nói của Diêm Thanh Viên, cậu không phải là nhân vật chính, mà là một nhân vật phụ không thu hút.
Nhưng trong mắt Nghiêm Trạch Thanh, nhân vật chính thật sự chỉ có Diêm Thanh Viên, mà câu chuyện này không phải là một câu chuyện nghịch tập* với Nghiêm Hãn Hải là nhân vật chính, mà là câu chuyện bi thảm của nhân vật chính Diêm Thanh Viên.
*逆袭 (Nghịch tập): Phản kích thành công.
Rõ ràng biết tương lai như vậy, nhưng vẫn trong vòng nửa năm này, vì tâm □□ của mình, nỗ lực biết bao nhiêu.
*Tác giả chừa lỗ đó.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu là bản thân y, Nghiêm Trạch Thanh thậm chí sẽ trực tiếp rời khỏi gia đình kia cao chạy xa bay, từ đây cắt đứt quan hệ*, tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội làm tổn thương mình.
*一刀两断 (Nhất đao lưỡng đoạn): Đoạn tuyệt; cắt đứt quan hệ; không còn tình nghĩa.
"Vì sao em chắc chắn giấc mơ là thật?" Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy bây giờ y không cách nào sắp xếp trình tự vào lúc này.
"Bởi vì, em và Nghiêm Hãn Hải thật sự bị ôm nhầm mà?"
Lời nói của Diêm Thanh Viên khiến Nghiêm Trạch Thanh không cách nào phản bác.
"Như bây giờ, thật sự đã rất tốt rồi, câu chuyện trong sách vẫn