Từ sau khi rời khỏi Nghiêm gia, bây giờ xảy ra chuyện gì cũng không còn liên quan gì với sách nữa.
Suy nghĩ này rất lạc quan nhưng cũng rất tàn nhẫn, Diêm Thanh Viên không hy vọng hoàn toàn cắt đứt mọi liên quan đến Nghiêm gia, lại càng không hy vọng chỉ cần thả lỏng một chút thì mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo bình thường.
Khi tất cả trò chơi kết thúc Diêm Thanh Viên nằm trên giường cuộn tròn hai chân, trong đầu là một nỗi hoang mang.
Lúc ấy Nghiêm Trạch Thanh nói một câu rất quan trọng, đến bây giờ Diêm Thanh Viên vẫn còn đang suy ngẫm.
"Mọi chuyện đều có quan hệ nhân quả, trong sách nói năm đó em vẫn ở lại Nghiêm gia, tất cả đều là do em ghen ghét thiên phú và tài hoa của Nghiêm Hãn Hải, sợ cậu ta cướp đi sự quan tâm của mọi người nên làm những việc sai trái, bây giờ Viên Viên cũng sẽ làm như vậy sao?"
Làm sao có thể làm như vậy, Diêm Thanh Viên cảm thấy mình hận không thể trả lại tất cả cho Nghiêm Hãn Hải, cậu hy vọng Nghiêm gia hòa thuận, hy vọng Nghiêm Hãn Hải cũng có thể thích ngôi nhà cậu thích, hy vọng Nghiêm Trạch Thanh sẽ không có kết cục bi thảm như trong sách, tất cả những điều này không phải đại biểu cho sự thay đổi của cậu sao?
"Vậy thì Viên Viên à." Nghiêm Trạch Thanh dường như hiểu được sự im lặng của Diêm Thanh Viên, vươn tay xoa xoa mái tóc Diêm Thanh Viên, tựa như trước kia mang theo sự nuông chiều vô hạn, "Bây giờ không còn nguyên nhân nữa, em muốn kết quả thế nào đây, huống hồ nếu em có thể thành công yêu đương với Nghiêm Hãn Hải, cả người cậu ta đều là của em, cho dù em chiếm đồ của cậu ta, vậy thì cậu ta có thể làm gì em đây."
Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn hướng về Diêm Thanh Viên, từ lúc trước muốn sống nương tựa vào nhau đến sau đó trở nên quen thuộc với nhau, thứ hình thành giữa họ không chỉ là sự ràng buộc giữa anh em, mà còn là sự phụ thuộc lẫn nhau về tình cảm, Nghiêm Trạch Thanh thừa nhận mình so với Diêm Thanh Viên, thật ra y mới là người càng không thể rời khỏi Diêm Thanh Viên.
Nghĩ đi nghĩ lại, quả nhiên lúc suy nghĩ vẻ mặt nghiêm túc của Viên Viên trông cực kỳ đáng yêu.
Nghiêm Trạch Thanh ở bên kia Diêm Thanh Viên, dường như tâm trạng rất tốt, ngâm nga giọng điệu không rõ, nhìn Diêm Thanh Viên nằm trên giường nằm xe lửa với vẻ mặt rối rắm.
Điện thoại của Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên vang lên, sau khi nhìn thấy ID người gọi trên đó, nụ cười của y hơi nhạt đi một chút, y đứng dậy đi sang một toa xe khác.
"Anh cả." Nghiêm Trạch Thanh chậm rãi mở miệng, nghĩ đến việc Nghiêm Trạch Thủy bị Diêm Thanh Viên xa cách y liền có cảm giác giành chiến thắng, âm cuối của cách xưng hô đơn giản hơi cao lên, tựa như tâm trạng rất tốt.
Nghiêm Trạch Thủy có thể nghe thấy âm thanh vô cùng ồn ào từ phía Nghiêm Trạch Thanh, hỏi: "Em đang ở đâu, nghe khá ồn ào."
"Trên xe lửa."
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, hỏi: "Em ở trên xe lửa làm gì? Em mà cũng có thể đi xe lửa?"
"Viên Viên cần." Đã lâu rồi Nghiêm Trạch Thanh không nói chuyện với giọng điệu thoải mái như vậy, giọng nói của y rất rõ ràng vô cùng cùng êm dịu, Nghiêm Trạch Thủy nghe vậy cũng biết không chừng là vì tìm được Diêm Thanh Viên nên vui vẻ.
Lúc này Nghiêm Trạch Thanh sẽ không giả ngu với Nghiêm Trạch Thủy nữa, e rằng bây giờ tất cả mọi người đều biết tin tức Diêm Thanh Viên đã trở lại, giả vờ nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Quả nhiên em đã tìm được Viên Viên rồi, em ở bên cạnh bao lâu rồi?" Nghiêm Trạch Thủy chỉ cảm thấy chua xót, lúc này cảm thấy ghen tị vì Nghiêm Trạch Thanh liều lĩnh tìm kiếm những đặc điểm của Diêm Thanh Viên.
"Một khoảng thời gian rồi." Mặc dù chỉ mới thực sự gặp nhau một ngày.
"Bây giờ Viên Viên thế nào?" Nghiêm Trạch Thủy muốn thông qua mọi cách để tìm hiểu về tình hình hiện tại của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh làm sao có thể không biết anh đang nghĩ gì, làm anh em nhiều năm như vậy chút ăn ý này vẫn phải có.
"Cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi." Nghĩ đến Diêm Thanh Viên luôn cố ý vô tình nhấn mạnh mình cao lên thì nhịn không được muốn cười, từng chữ trong giọng nói đều tràn đầy vui vẻ, "Rám nắng, có điều hơi gầy, nhưng nhưng tinh thần rất tốt."
Rõ ràng đã nghe được miêu tả tương tự từ quản gia Hứa Tam Tối, nhưng từ trong miệng Nghiêm Trạch Thanh nói ra Nghiêm Trạch Thủy vẫn vui vẻ.
"Em ấy có cần gì không? Nếu có em có thể rút trực tiếp từ tài khoản cá nhân của anh." Nghiêm Trạch Thủy nói.
"Em nghĩ chắc là không cần, một năm nay Viên Viên đã có công việc của mình còn tiết kiệm được chút tiền, còn muốn mở một nhà hàng."
Hai người anh một lời em một câu tất cả chủ đề đều xoay quanh Diêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế đây đã là cuộc trò chuyện dài nhất giữa hai anh em trong một năm qua.
Nghiêm Trạch Thanh bởi vì tìm được Diêm Thanh Viên mà an tâm, cũng càng có thể thoải mái tán gẫu một số đề tài không có ý nghĩa gì, cuộc nói chuyện trước đó giữa hai anh em vô cùng ngắn gọn súc tích toàn nói về công việc, sự ăn ý này ngược lại khiến bọn họ nói ít hơn.
Nhưng hôm nay hiếm khi nói chuyện điện thoại nhiều hơn một chút.
Trong lòng Nghiêm Trạch Thủy chua xót, khàn giọng nói: "Có phải Viên Viên không muốn gặp anh hay không?"
Nghiêm Trạch Thanh nhướng mày, đương nhiên sẽ không, nhưng y cũng sẽ không nói thẳng, chỉ là như có như không hỏi: "Sao vậy?"
"Thái độ của em ấy đối với anh hơi lạnh nhạt, anh cũng không biết nên trả lời như thế nào." Năm đó Viên Viên mỗi ngày đều dính bên cạnh anh gọi anh cả ơi, cùng nhau chơi cùng nhau nghịch vô cùng thân thiết, nhưng bây giờ trả lời tin nhắn của anh thậm chí còn mang theo kính ngữ, Nghiêm Trạch Thủy vừa khó chịu vừa phức tạp.
"Phải không?" Nghiêm Trạch Thanh có một loại khoái cảm vì giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh sủng, mặc dù không có biểu hiện đặc biệt nhưng tâm trạng rõ ràng cực tốt.
Nghiêm Trạch Thủy có hơi bất đắc dĩ, từ trước đến giờ Nghiêm Trạch Thanh luôn là hình tượng tinh anh rất nghiêm túc, nhưng bây giờ lại vì Diêm Thanh Viên mà có vẻ trẻ con hơn rất nhiều, mặc dù cảm thấy có hơi bực bội, nhưng cuối cùng vẫn tốt.
Nghiêm Trạch Thủy lắc đầu, cũng biết mình có hỏi thế nào, phỏng chừng Nghiêm Trạch Thanh cũng sẽ không giải thích lý do cho anh, vì thế nói: "Vừa rồi phụ thân và mẫu thân từ nước ngoài trở về."
Lúc này cũng không phải thời điểm mà Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc nên quay lại, nguyên nhân bọn họ trở về là gì cho dù Nghiêm Trạch Thủy không nói thì trong lòng y cũng biết rõ.
"Anh đi đón ở sân bay, phụ thân và mẫu thân xuống máy bay còn đặc biệt quan sát người đến đón đều có ai, mặc dù ngoài miệng không ai nói nhớ Viên Viên, đặc biệt là mẫu thân." Tuy rằng biểu hiện cũng không phải khoa trương như vậy, thế nhưng chuyện Tịch Hạc thích Diêm Thanh Viên tất cả mọi người đều thấy rõ.
Tịch Hạc vẫn còn rất sốc trước sự thật Diêm Thanh Viên không phải là con mình, nhưng sốc đến mức nào thì e rằng không ai biết được, chỉ biết khoảng thời gian đó Tịch Hạc hùng hổ khiến cho tất cả nhân viên đều không dám tới gần, sợ bà nghĩ không thoáng tức giận sau đó liên lụy đến mình.
Nghiêm Kỳ Thúy vẫn nghiêm túc làm việc như mọi khi, việc Nghiêm Hãn Hải giới thiệu lại với mọi người cũng là do một mình ông sắp xếp, ông cũng không bạc đãi Nghiêm Hãn Hải, nhưng cũng không tỏ ra thân thiết hơn.
"Khi nào Viên Viên mới về?" Mặc dù Nghiêm Trạch Thủy ám chỉ Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc đang chờ Diêm Thanh Viên trở về, nhưng trên thực tế bản thân sao có thể không chờ mong.
"E rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về."
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt: "Vì sao?"
"Bản thân Viên Viên cũng không có ý định trở về." Nghiêm Trạch Thanh cũng không quan tâm Diêm Thanh Viên ở đâu, nhưng y không quan tâm, Nghiêm Trạch Thủy sẽ quan tâm, Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc cũng sẽ quan tâm.
"Rốt cuộc là vì sao?" Nghiêm Trạch Thủy kiểu nào cũng không hiểu vì sao Diêm Thanh Viên lại bài xích trở về như vậy, "Bất kể có phải ruột thịt hay không, Viên Viên cũng sống ở trong nhà này mười sáu năm, tình cảm mười sáu năm chẳng lẽ còn không bằng huyết thống sao?"
Nghiêm Trạch Thanh nghe Nghiêm Trạch Thủy hỏi như vậy, trong đầu hiện lên nội dung quyển sách của Diêm Thanh Viên nói, đột nhiên hỏi: "Anh cả, anh có từng nghĩ muốn xa lạ với Diêm Thanh Viên không?"
"..." Nghiêm Trạch Thủy chợt dừng lại, sau đó chậm rãi nói, "Viên Viên rời đi quá mức đột nhiên không kịp đề phòng, nhưng...!Nếu không phải như vậy, có lẽ anh sẽ làm như vậy."
Trái tim Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên dừng đập: "Vì sao?"
Chẳng lẽ nội dung trong sách Diêm Thanh Viên nói đều có khả năng tái hiện sao?
"Bởi vì...!Áy náy." Giọng điệu Nghiêm Trạch Thủy lộ ra bất đắc dĩ và xấu hổ, "Mặc dù Viên Viên vẫn không biểu hiện từ chối, nhưng lúc ở cùng anh có thể vẫn sẽ có lúc miễn cưỡng, bởi vì là anh em, anh ít nhiều cũng có chút không kiêng nể gì."
Anh tận mắt nhìn đứa nhỏ kia lớn lên, lúc anh hiểu chuyện đã gặp được Diêm Thanh Viên, anh mạnh mẽ ký thác tình cảm của mình lên người đứa nhỏ này, nhưng không ai sinh ra đã phải chịu đựng tình cảm của người khác.
Nghiêm Trạch Thanh bất ngờ, tình cảm như vậy y sao lại không phải.
"Cho nên nếu anh chủ động rời khỏi em ấy, lý do không phải là vì em ấy không có cùng huyết thống với anh à?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười nói: "Sao có thể chứ? Viên Viên mãi mãi là em của anh."
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, quyển sách tồn tại trong trí nhớ của Diêm Thanh Viên có lẽ là viết đúng sự thật, nhưng cứ cảm thấy có một số chỗ không phù hợp.
Y đến gần Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải vẫn đang xử lí công việc, hắn luôn bận rộn, rất ít khi ngừng lại, hắn cũng đã từng bận rộn như thế là vì có thể có quyền lớn hơn để tìm Diêm Thanh Viên, nhưng bây giờ hắn vẫn tiếp tục bận rộn là vì cái gì.
"Em ba." Nghiêm Trạch Thanh cắt ngang Nghiêm Hãn Hải, "Cho tôi xem cuốn sổ của Viên Viên."
Ngón tay Nghiêm Hãn Hải dừng lại, về cuốn sổ mang theo bên người này, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ cho bất cứ ai xem.
"Không được."
"Vì sao?" Nghiêm Trạch Thanh không hiểu lý do, "Lúc trước Viên Viên đặc biệt đặt quyển sách này ở nơi dễ thấy nhất, mục đích như vậy không phải là vì để cho mọi người nhìn thấy sao? Bây giờ cậu muốn chiếm làm riêng là có ý gì?"
Vẻ mặt Nghiêm Hãn Hải lạnh nhạt, sắc mặt lạnh như băng, đối với câu hỏi của Nghiêm Trạch Thanh cũng không có ý muốn trả lời.
"Cậu độc chiếm thứ này có ý nghĩa gì không?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Vậy thì, cho anh xem, lại có ý nghĩa gì?" Nghiêm Hãn Hải hỏi lại.
Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nghẹn lời: "Tôi phải biết rào cản trong lòng Viên Viên."
"Anh chỉ cần duy trì bộ dạng hiện tại của anh đã là trợ giúp tốt nhất cho em ấy." Nghiêm Hãn Hải không hề có ý định thỏa hiệp.
"Cậu muốn cứ mãi giả vờ che giấu tôi sao?" Nghiêm Trạch Thanh có chút không vui.
Nghiêm Hãn Hải ngẩng đầu nhìn người anh hai có quan hệ huyết thống với mình đang đứng trước mặt hắn lúc này, chậm rãi mở miệng nói: "Nội tâm con người luôn có ám thị, một khi biết quá nhiều tuy rằng sẽ cố ý tránh nhưng cũng sẽ dẫn đến sai lầm khác, ví dụ tốt nhất chính là Diêm Thanh Viên hiện tại."
Nghiêm Trạch Thanh sững sờ, nhíu mày, bởi vì Diêm Thanh Viên quá tin vào nội dung trong sách, bây giờ cũng vẫn quá cố chấp.
"Cậu cho rằng hành vi hiện tại của tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi quyển sách sao?" Nghiêm Trạch Thanh kính nể năng lực của Nghiêm Hãn Hải, từ việc hòa nhập trong vòng một năm mà xem, cho dù là năng lực học tập hay là cách tư duy đều khiến người ta phải kinh ngạc, y cũng không phải là người làm trái ý người tài, nếu Nghiêm Hãn Hải không cho y xem cuốn sổ cũng có thể là hắn thật sự có suy nghĩ của riêng mình.
"..." Nhưng lần này Nghiêm Hãn Hải lại không trả lời, hắn chỉ im lặng nhìn người trước mắt.
"Sao vậy?" Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy ánh mắt Nghiêm Hãn Hải khiến y có chút không thoải mái.
"Tôi chỉ đơn thuần là không muốn anh đụng vào cuốn sổ mà thôi." Đây là đồ của hắn, là thứ Diêm Thanh Viên hao hết tâm tư để giữ lấy, hắn không muốn bất cứ ai đụng vào, cho nên bản thân vật này nên là của hắn.
"Cậu..." Nghiêm Trạch Thanh kiểu gì cũng không ngờ vậy mà có thể nghe thấy cách nói như vậy, lập tức giận sôi máu, "Cậu rốt cuộc có muốn phối hợp hay không."
"Anh hai." Thái độ Nghiêm Hãn Hải đối xử với Nghiêm Trạch Thanh dù sao cũng coi như là lễ độ cung kính, nhưng Nghiêm Trạch