Thiếu niên mặc đồng phục của nhà hàng dáng người kiên cường mạnh mẽ, dung nhan tuấn tú, nam nữ gọi món đều sẽ không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Có người ở bàn bên cạnh chỉ tay về phía này, khi thiếu niên nhìn qua thì đột nhiên dời tầm mắt.
"Cậu xem thì xem, chụp lén người ta làm gì? Thiếu chút nữa bị người ta phát hiện rồi.
"
"Cậu không phải cũng ủng hộ tôi chụp sao? Góc độ này của tôi vô cùng ngây thơ đẹp trai, gần đây hình như tâm trạng của hắn không tốt lắm nhỉ?"
"Sao tôi nhìn không ra vậy.
"
"Trước kia cảm giác chính là lạnh như băng, còn bây giờ cảm giác lạnh căm luôn.
"
"Từ hình dung kiểu quỷ gì vậy.
"
Cố Hãn Hải xoay người để đợi một cách hờ hững, giống như đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều không cảm thấy hứng thú.
Sau khi ghi đơn xong thì xoay người truyền đơn, động tác không tạm dừng, lưu loát lại nhanh chóng, dáng người đĩnh bạt* lại hơi gầy như con thoi đi nhanh qua mỗi cái bàn, người cẩn thận sẽ phát hiện, hắn sẽ luôn dừng ở cái bàn trước lâu hơn so với những bàn khác.
*đĩnh bạt: rắn rỏi, kiên cường, mạnh mẽ kiên cường.
"Sao cứ có cảm giác gần đây Cố Hãn Hải kiên nhẫn với khách ở bàn đó hơn so với những người khác.
" Lúc này người đang rửa chén ở sau bếp lén lú đầu ra cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
"Quản lí nói lúc trước Bánh Đường Nhỏ ngồi ở bàn đó ăn cơm đấy.
"
"Này là không liên lạc nữa hả?" Người hỏi chuyện hôm đó không đi làm, đương nhiên không thấy được Bánh Đường Nhỏ trong truyền thuyết, nhưng nghe đồng nghiệp nói diện mạo trông rất ngọt ngào, hắn không thể hình dung ra được.
"Không biết, hình như lúc Bánh Đường Nhỏ đi có chút không thoải mái, về sau Tiểu Cố cứ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại*.
"
* Có nghĩa là trong lĩnh vực tâm linh của con người, nhiều tưởng tượng vẫn tiếp tục xuất hiện.
"Hắn đắc tội người khác hả?" Đồng nghiệp ít nhiều gì cũng biết tính cách của Cố Hãn Hải.
"Không, lần đó Tiểu Cố từ đầu tới cuối ngoan lắm, cơm còn ăn thêm một chén, lúc Bánh Đường Nhỏ đi bỗng nhiên trở mặt, cũng không biết vì sao nữa.
"
"Khó trách! Nếu là ai cũng bị khó chịu thôi.
"
Cố Hãn Hải biết ở sau lưng vẫn luôn có người bàn luận tình trạng của hắn, hắn biết đối phương suy đoán cái gì, nhưng hắn cũng rất rõ ràng những gì đối phương nói là sự thật.
Lúc Nghiêm Thanh Viên rời đi thái độ đột nhiên thay độ, lời còn chưa nói xong, sắc mặt trắng bệch trước khi rời đi, mỗi một cái đều trở thành cảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Cố Hãn Hải sau khi nhắm mắt.
Bất kể phân tích tình huống như thế nào, Cố Hãn Hải gần như chỉ có một suy đoán ——Nghiêm Thanh Viên không muốn cho hắn nhìn thấy người thân của cậu.
Lý do là gì, Cố Hãn Hải đã suy đoán vô số lần, ví dụ như gia trưởng nhà Nghiêm Thanh Viên đã hạn chế cậu kết bạn, ví dụ như không hy vọng Nghiêm Thanh Viên chơi cùng một đứa trẻ nghèo làm lệch quan niệm của cậu, nhưng bất kể là suy đoán nào đều không thể thoát khỏi hai chữ —— giai cấp*.
* 阶级: giai cấp, đẳng cấp, cấp bậc.
Trong lòng Cố Hãn Hải rất rõ ràng, duyên phận của hắn và Nghiêm Thanh Viên, hẳn là nên dừng lại ở bữa cơm đó.
Thân phận của mình và đối phương quá kém cũng đủ làm hắn hiểu rõ, tiểu thiếu gia như vậy cũng không phải là người hắn có thể mơ ước.
Giống như ngẫu nhiên nhìn thấy đồ vật đáng yêu, mỗi lần đi ngang qua đều không thể giống như bình thường mà phải dời tầm mắt và im lặng chống đỡ, tham lam thậm chí muốn phác họa thương phẩm đáng yêu vào trí nhớ, đột nhiên một ngày nào đó biến mất không thấy đâu, có lẽ là bị mua mất rồi, có lẽ là được giảm giá, nhưng tuyệt đối không phải là do hắn mang về nhà.
Hắn không cách nào có được, cuối cùng chỉ có thể dùng cách nhớ lại.
Đây là cuộc sống mà hắn vô cùng quen thuộc, Nghiêm Thanh Viên trở thành khó báu quý giá nhất trong trí nhớ của hắn, bị phong ấn dưới đáy lòng nơi sâu nhất trong trái tim hắn.
Nhưng sự thật lại không phải như những gì hắn nghĩ, lý trí nói cho hắn biết nên kịp thời ngăn chặn tổn thất, nhưng bản năng thân thể và tình cảm lại muốn hắn thiên vị đi tìm dấu vết mà thiếu niên từng lưu lại.
Lần cảm ơn đơn giản kia, nhưng đó là lần đầu tiên hắn buông bỏ sự kiềm chế của mình, mà lúc này giống như cái ly hoàn hảo không khuyết thiếu góc nào lại bị đập mẻ một góc nho nhỏ, theo thời gian dần trôi dần mở rộng ra, phảng phất như có thể bị vỡ bất cứ lúc nào.
Đến bây giờ Cố Hãn Hải vẫn nhớ ngày mai mà Nghiêm Thanh Viên nói ra trong vô thức.
"Quý khách, đây là thực đơn, xin hỏi có muốn gọi món ngay bây giờ không?" Thanh tuyến của Cố Hãn Hải ổn định, hắn vô thức nhìn thoáng qua người trước mặt này, khẽ nhíu mày.
Thời tiết khô nóng như vậy mà người đàn ông lại mặc áo khoác, đội cái mũ che nắng có thể che lấp cả khuôn mặt, khẩu trang và kính mát hơi giống nhau, trong lòng ngực giấu một món đồ, dùng bọc nilon màu đen bọc lại.
Trang phục khác thường này làm Cố Hãn Hải nhìn nhiều vài lần, nhưng cũng không định quản nhiều việc của người khác.
"Kim cương?" Lúc này người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt được che giâu dưới mũ che nắng nhìn khuôn mặt của Cố Hãn Hải sau đó đột nhiên nói.
"Rất xin lỗi, tôi không nghe rõ yêu cầu gọi món của ngài, phiền ngài lặp lại một lần nữa được không?" Giọng nói Cố Hãn Hải lãnh đạm lại cung kính.
"Khụ khụ.
" Người đàn ông cố tình ho khan một cái, đè thấp âm thanh nói: "Đợi người.
"
"Vậy lúc tiên sinh cần gọi món, mời ấn chuông trên bàn.
"
Cố Hãn Hải đi đến phía bên kia, lúc đưa lưng về phía cửa, cửa tự động của nhà hàng mở ra, bước vào là một thân ảnh của thiếu niên.
Cố Hãn Hải rõ ràng đưa lưng về phía cửa, lại vô thức quay đầu lại, phảng phất giống như cảm nhận được gì đó.
Cho đến khi thân ảnh kia đập vào mắt, đôi mắt ban đầu bình tĩnh đến mức thậm chí có chút chết chóc chậm rãi sáng lên, bước chân của Cố Hãn Hải theo bản năng dừng lại, muốn đi về phía thiếu niên, nhưng bước chân lại dừng lại, trong đầu hiện ra đôi mắt thiếu niên trước khi rời đi, nháy mắt do dự.
Cùng lúc đó, Nghiêm Thanh Viên cũng trùng hợp ngẩng đầu đối diện với Cố Hãn Hải.
Thời gian ăn trưa dòng người đông đúc, nhưng thứ rơi vào mắt lại là thân ảnh của đối phương.
Cố Hãn Hải nghe được tiếng tim đập của mình, không êm dịu lắm, mang theo chút nhút nhát chưa bao giờ trải nghiệm, nhưng hắn bỗng dưng nhìn thấy nụ cười vừa tươi vừa đẹp cút Nghiêm Thanh Viên.
Trong nụ cười này không có khói mù mờ nào cả, trong nháy mắt Cố Hãn Hải cảm thấy nơi vốn âm u bỗng sáng lên, không vui khi ly biệt, tâm trạng lo lắng và phức tạp mấy ngày qua nháy mắt tan thành mây khói.
"Nghiêm tiểu thiếu gia.
" Người đàn ông ăn mặc kì quái lúc nãy bỗng nhiên vẫy tay với Nghiêm Thanh Viên, ánh mắt Nghiêm Thanh Viên lập tức bị hấp dẫn, lúc nhìn người phát ra giọng nói đột nhiên sửng sốt.
"Chu Hạ?" Nghiêm Thanh Viên bị dáng vẻ ăn mặc kì cục của Chu Hạ dọa đến sợ ngây người, trong phút chốc vậy mà quên mất chào hỏi với Cố Hãn Hải, "Sao anh lại mặc thành thế này?"
"Không, không phải cậu nói muốn giao nhận sao?" Chu Hạ vì tìm bộ quần áo này mà cũng không dễ dàng gì.
"Ớ! " Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, cậu cũng không biết vì cái quỷ gì mà nói lời