Diêm Thanh Viên ngồi trên xe cùng các vệ sĩ, nhưng rất tự nhiên trò chuyện quen thuộc.
"Trước kia đều là các anh đi theo bên cạnh em ạ?" Diêm Thanh Viên nghĩ đến lúc trước mình chỉ túm ra được một Diêm Đàm, không ngờ còn mấy người này nữa.
"Đúng rồi, khi đó bọn anh cứ nhìn Diêm Đàm được ở bên cạnh em còn được mời ăn cơm thì hâm mộ ghen ghét, vừa tan làm thì để anh ta mời đi ăn, không ngờ Diêm Đàm chưa từng keo kiệt, mỗi lần ăn bọn anh đều được ăn một bữa no nê, khiến cho bọn anh sau này đều ngại để anh ấy mời."
Đám vệ sĩ vẫn luôn nhìn Diêm Thanh Viên ở cạnh Diêm Đàm nói liên miên không ngừng, cũng biết thì ra Diêm tiểu thiếu gia là một người nói nhiều.
"Nếu các anh sớm nói cho em biết thì cũng sẽ mời các anh mà, có điều bây giờ không được, em không có tiền á." Diêm Thanh Viên nở nụ cười, vẻ trêu chọc trong đó cũng không khiến người ta khó chịu.
"Đây cũng không phải vấn đề mời hay không mời, mà là cảm thấy cũng phải có người nói chuyện cho đỡ buồn chán." Đám vệ sĩ cười nói.
"Các anh vẫn luôn đi theo em, vậy chẳng phải những chuyện xấu hổ em làm các anh đều biết hết luôn hả?" Diêm Thanh Viên chớp mắt lia lịa, dần nhận ra điều này, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng.
"Thật ra ở cùng với Diêm tiểu thiếu gia cũng rất thú vị, Diêm tiểu thiếu gia hay chạy đến những nơi mới lạ, nhắc mới nhớ, sao Diêm tiểu thiếu gia thích chạy đi nhảy khắp nơi thế?"
Nghe vệ sĩ nói xong, Diêm Thanh Viên hơi sững sờ, cậu không nghĩ tới điều này, nhưng cậu vô cùng thích tìm một số ngõ hẻm chật hẹp không người giữa các tòa nhà cao tầng.
"Chỉ là cảm thấy nơi đó, có chút mới lạ thôi." Thật ra Diêm Thanh Viên cũng không hiểu vì sao mình lại có sở thích kỳ lạ này, "Các anh không cần tâng bốc em đâu, đi theo em nhất định rất nhàm chán."
"Không đâu, những gì bọn anh nói là thật đó."
"Đúng đó đúng đó, hơn nữa sau khi tiểu thiếu gia mua chút đồ ăn vặt xong thì bọn anh cũng đi vào mua chút ít nếm thử, Diêm tiểu thiếu gia thật sự có thể nếm thử các loại mùi vị sao?" Thật ra bọn họ chỉ muốn đảm bảo cái dạ dày yếu ớt của Diêm tiểu thiếu gia sau khi ăn những thứ này có làm sao thì cũng có thể phản ứng kịp thời.
"Nếu đói bụng thì ăn cái gì cũng bình thường mà." Diêm Thanh Viên cười nói, "Có điều bây giờ các anh đi theo Nghiêm Hãn Hải chắc là có nhiều chuyện thú vị xảy ra phải không?"
"Cũng chưa chắc." Lúc này vệ sĩ trong đó nói, nhưng mà những lời này vừa nói ra không hiểu sao tất cả mọi người đều im lặng.
Diêm Thanh Viên cũng cảm nhận được sự im lặng quỷ dị này, hỏi: "Có phải em hỏi vấn đề không nên hỏi không ạ?"
"Thật ra cũng không phải, chỉ là xuất phát từ việc bảo vệ thông tin của người thuê, bọn anh không thể nói quá nhiều." Vệ sĩ nói, "Nhưng những ngày đi theo Diêm tiểu thiếu gia thật sự là những ngày thoải mái nhất kể từ khi anh làm vệ sĩ."
"Dù sao người như em làm sao có thể có người đến bắt cóc em đây? Các anh đều lo lắng vô căn cứ." Diêm Thanh Viên nhún vai.
"Loại chuyện này không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, sớm muộn gì phòng ngừa cũng tốt, chứng minh nhị thiếu gia rất yêu thương Diêm tiểu thiếu gia."
Diêm Thanh Viên nhìn đám vệ sĩ bên cạnh, bỗng không biết nói gì.
"Các anh nhất định sẽ rất thích Nghiêm Hãn Hải, dần dần các anh nhất định có thể hiểu được Nghiêm Hãn Hải tốt." Tất cả mọi người sẽ thích Nghiêm Hãn Hải, đây là nhận thức của Diêm Thanh Viên.
"Có thể sẽ vậy, dù sao bọn anh đều rất thích Diêm tiểu thiếu gia, cái vị kia kìa, em có nhìn thấy không, người trẻ tuổi nhất ấy?" Vệ sĩ đột đột nhiên nói với vệ sĩ trẻ tuổi nhất ở ghế sau, "Lúc trước lúc mới tới, tên nhóc này thích Diêm tiểu thiếu gia nhất đó."
Vệ sĩ trẻ tuổi kia lập tức đỏ mặt: "Diêm tiểu thiếu gia vốn dĩ đáng yêu như vậy, thích cậu ấy không phải rất bình thường sao? Có gì lạ đâu!"
"Không ai nói cậu kỳ lạ mà ha ha ha." Lúc này mấy vệ sĩ cũng bật cười, nhưng sau khi cười, vệ sĩ lớn tuổi nhất nói, "Thật ra Diêm tiểu thiếu gia à, rất nhiều chuyện em thật sự không cần tự coi thường mình đâu, em rất được mọi người thích."
Diêm Thanh Viên khẽ mím môi cười: "Cảm ơn anh ạ."
Vệ sĩ chú ý đến nụ cười của Diêm Thanh Viên, trong lòng biết e rằng cậu căn bản không tin, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mỗi người đều có chỗ tốt, nhưng nếu muốn so sánh, anh ngược lại cảm thấy đi theo Diêm tiểu thiếu gia sẽ tốt hơn đi theo tam thiếu gia."
Diêm Thanh Viên hết hồn, cậu không ngờ lại nghe được những lời cảm tính như vậy từ miệng vệ sĩ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Diêm tiểu thiếu gia, em chính là được người ta thích như vậy đó, thật sự không cần nghĩ quá nhiều."
Diêm Thanh Viên đầu tiên chớp mắt, sau đó cúi đầu, sau đó nữa ngẩng đầu lên, trong mắt đều là phủ định: "Không cần đặc biệt nịnh nọt em đâu, bây giờ em đã không thể cho các anh chỗ tốt rồi, khen em cũng vô dụng."
Vệ sĩ bĩu môi: "Diêm tiểu thiếu gia, em nói như vậy sẽ không dễ nghe đâu, anh lớn tuổi như vậy cũng không đến mức dùng lời nói dối để dỗ dành người khác."
Diêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, không thể tin nổi nói: "Nhưng cho dù nhìn thế nào cũng là Nghiêm Hãn Hải sẽ càng khiến người ta thích hơn không phải sao?"
"Tam thiếu gia rất tốt, nhưng cảm xúc sinh ra đối với cậu ta thiên về kính phục nhiều hơn." Vệ sĩ nghĩ, "Cảm thấy đó là người hoàn toàn khác với thế giới, không thể cộng hưởng*, nhưng Diêm tiểu thiếu gia thì khác, khi nhìn thấy những điều đáng xấu hổ, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ chân thật."
*共鸣 (Cộng minh): Này có hai nghĩa, 1 là cộng hưởng, 2 là đồng cảm, thông cảm, mình hông biết nên để cái nào, nhưng mà mình nghĩ là cái 1, vì mình nghĩ cộng hưởng là chung tần số não thì mới nói chuyện hợp với nhau được đúng khum, nếu bạn nào có ý kiến hay hơn thì nói cho nghe với nha ಥ‿ಥ
Trong mắt Diêm Thanh Viên tràn đầy kinh sợ, ngơ ngác nhìn vệ sĩ bên cạnh, lắp bắp không nói nên lời, nhưng sau khi hoàn toàn nghe hiểu đối phương đang nói gì, sắc mặt cũng bắt đầu từng chút một đỏ lên.
"Anh nhớ có một lần, Diêm tiểu thiếu gia bị mất ví tiền, lúc bọn anh sai người lấy lại ví tiền từ tay tên trộm thì tiểu thiếu gia đang ăn trước mặt một người bán hàng rong, nhưng đối phương không hỗ trợ thanh toán điện tử, vẻ mặt lúc ấy của tiểu thiếu gia phụt..." Vệ sĩ vừa nói vừa không nhịn được cười, ho khan một tiếng, dưới vẻ mặt xấu hổ gần chết của Diêm Thanh Viên, chuyển chủ đề, "Nhưng tam thiếu gia sẽ không, đi theo tam thiếu gia...!Sẽ cảm thấy mình là một phế vật."
Diêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, khi nhìn vệ sĩ đột nhiên cảm thấy cậu có thể cùng người vệ sĩ này sinh ra cộng hưởng.
"Em biết, em rất hiểu, cậu ấy siêu xuất sắc, không gì không làm được, cậu ấy rất lợi hại, cậu ấy thông minh có năng lực, tất cả mọi người không ai sánh kịp." Nghiêm Hãn Hải trong nhận thức của Diêm Thanh Viên là một sự tồn tại giống như thần, là nhân vật chính của thế giới này, không ai có thể sánh kịp.
"Ừm, là cảm giác này, nhưng cũng không phải không gì không làm được, con người nào có ai không gì không làm được?" Vệ sĩ cười khẽ, phản bác lời Diêm Thanh Viên nói.
"Cậu ấy thật sự không gì không làm được, thật đó, cậu ấy không phải người, cậu ấy là thần!" Lòng Diêm Thanh Viên đầy căm phẫn, vẻ mặt kia giống như giống như fan thần tượng lôi kéo người khác cũng thích thần tượng nhà mình.
*安利 (An lợi): Này mình không hiểu lắm, nhưng mà hình như có nghĩa là mình thích một ai đó hay cái gì đó rồi dùng mọi cách, mọi cố gắng để lôi kéo người khác cũng thích như mình.
Diêm Thanh Viên vừa mới trưởng thành giống như trêu chọc nhưng lại dùng lời non nớt trẻ con khiến những người vệ sĩ xung quanh không nhịn được bật cười.
"Nhìn ra được Diêm tiểu thiếu gia thật sự rất thích tam thiếu gia." Vệ sĩ nói xong lại chợt nói, "Nhưng tam thiếu gia thích Diêm tiểu thiếu gia cũng có thể thấy rõ nè."
Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, ngón tay lặng lẽ đan vào nhau: "Dạ."
"Đối mặt với tình cảm ai cũng giống nhau, không ai hơn ai cả, tam thiếu gia khi không thể gặp được Diêm tiểu thiếu gia cũng luôn tìm mọi cách để tìm kiếm em, lần này người thật sự tìm được Diêm tiểu thiếu gia không phải nhị thiếu gia, mà là tam thiếu gia."
Diêm Thanh Viên bỗng ngây ngẩn cả người: "Không phải anh hai Nghiêm ạ?"
"Mặc dù nhị thiếu gia cũng tìm kiếm Diêm tiểu thiếu gia, nhưng tam thiếu gia là người làm nhiều nhất, lúc trước đồng ý trở thành người thừa kế với gia chủ, cũng là vì có thể tìm kiếm Diêm tiểu thiếu gia một cách toàn diện."
Khi vệ sĩ từng là vệ sĩ của Diêm Thanh Viên, luôn nhìn hai thiếu niên này như hình với bóng, bọn họ nương tựa vào nhau, lúc ở bên nhau chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cho đến khi truyền ra tin đồn Nghiêm Hãn Hải và Diêm Thanh Viên sẽ trở thành người yêu, tất cả bọn họ vậy mà còn cảm thấy đó là điều rất đương nhiên.
Trong xã hội mà không phải ai cũng đồng ý với tình yêu đồng tính, bọn họ vậy mà không thể có ý kiến về sự phù hợp của hai người này.
Vì ai cũng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt họ khi ở bên nhau.
"Tam thiếu gia đặc biệt thành lập một trang web, trang web này sẽ thu hút của tất cả những người có quan hệ với doanh nghiệp Nghiêm thị, bất cứ ai nhìn thấy tin tức về Diêm tiểu thiếu gia đều có thể đăng lên, sẽ có người chuyên môn đi kiểm tra tính xác thực của tin tức này, bất kể thật hay giả, sẽ cho người cung cấp tin tức đáng tin cậy một phần thưởng, số tiền này toàn bộ đều là tam thiếu gia tự bỏ tiền túi."
Lời nói của vệ sĩ khiến Diêm Thanh Viên ngây người, ánh mắt cậu chậm rãi mở to tựa như không thể tin được.
"Hơn nữa chỉ cần có tin tức có độ khả nghi cực cao tam thiếu gia nhất định sẽ đích thân điều tra, mỗi lần anh đều nhìn thấy ánh mắt cực kỳ thất vọng của tam thiếu gia khi tìm được người tương tự nhưng không phải Diêm tiểu thiếu gia, không thể không nói..." Vệ sĩ lớn tuổi nhất kia nhịn không được hơi che hai má, dường như không đành lòng, "Tam thiếu gia lúc đó thật sự chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng."
Trái tim Diêm Thanh Viên lỡ một nhịp, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Nghiêm Hãn Hải mạnh mẽ cỡ nào, ngay cả trong nghịch cảnh, hắn cũng có thể tìm thấy cơ hội để đột phá, hắn từng ở trong một gia đình không quá tốt, nhưng lại hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy hắn đáng thương.
Nhưng...!Bây giờ vệ sĩ lại nói Nghiêm Hãn Hải đáng thương, chắc không phải là Nghiêm Hãn Hải thật sự đâu.
"Cậu ấy luôn có thể tìm được, đây không phải...!Đã tìm được rồi sao?" Diêm Thanh Viên vẫn muốn phản bác.
"Nhưng trải qua vô số lần không tìm được, tuy rằng có thể nói là kiên trì bền bỉ, nhưng khi thật sự nhìn thấy sự bi thương của cậu ta, không ai không động lòng."
Nghiêm Hãn Hải bi thương?
Trong đầu Diêm Thanh Viên hiện ra khuôn mặt cực kỳ đẹp trai khiến người và thần đều cùng tức giận của Nghiêm Hãn Hải, hắn luôn tự tin, thờ ơ lạnh lùng, thậm chí là lạnh nhạt, mà cho dù thế nào cậu cũng không thể tưởng tượng trên khuôn mặt như vậy sẽ lộ ra vẻ bi thương.
"Sẽ không." Diêm Thanh Viên không muốn tin điều đó, đó chính là Nghiêm Hãn Hải mà, người không gì không làm được.
"Diêm tiểu thiếu gia, cho dù là ai thì cũng là con người mà, sẽ vui sẽ buồn, sao cậu có thể cho rằng tam thiếu gia sẽ không thương tâm chứ? Cậu ta thích Diêm tiểu thiếu gia như vậy, không tìm thấy Diêm tiểu thiếu gia nhất định sẽ vô cùng đau khổ."
"Nhưng bây giờ trông cậu ấy...!Căn bản không quan tâm đến em mà?" Nhưng mà lúc nói những lời này, Diêm Thanh Viên đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Tuy rằng Nghiêm Hãn Hải trông có vẻ lạnh nhạt, không quan tâm cậu, nhưng nụ hôn cầm lòng không được kia, và hắn cưỡng ép mình.
"Có thể là do tức giận nhỉ?" Vệ sĩ cũng bốn mắt nhìn nhau.
"Tôi cũng nghĩ vậy, chắc ít nhiều gì cũng có tức giận, dù sao không tìm được lâu như vậy."
Diêm Thanh Viên càng nghe càng chột dạ, chỉ cảm thấy có lẽ mình coi sự tức giận đó là điều hiển nhiên, nhưng năm đó tống Cố Trường Hà vào tù, đưa Tư Tuyết Ngữ vào bệnh viện tâm thần, cậu cũng không nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Hãn Hải biến sắc.
Trong sách tình cảm của Nghiêm Hãn Hải cũng nhạt nhẽo, cho nên Diêm Thanh Viên luôn cho rằng chỉ cần Nghiêm Hãn Hải muốn vứt bỏ cậu, vậy sẽ không chút do dự vứt bỏ, là cậu sai sao?
"Có điều..." Đột nhiên có một vệ sĩ nói, "Cũng có rất nhiều người có âm mưu đào tạo ra thiếu niên rất giống Diêm tiểu thiếu gia đưa qua thăm dò, tuy rằng tôi cũng không biết kết quả rốt