Hẹn hò? Diêm Thanh Viên đứng chân trần trên mặt đất, mặt đất lạnh lẽo khiến ý thức của mình thật sự tỉnh táo, Nghiêm Hãn Hải nói muốn đi hẹn hò, là cậu nghe nhầm sao?
"Anh không làm việc hả?" Trong trí nhớ của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải chẳng khác gì một người cuồng công việc, hắn chỉ cần có thời gian thì sẽ dùng để làm việc, khi hắn không làm việc thì sẽ dùng để học, trong một thời gian dài Diêm Thanh Viên thậm chí không thể tưởng tượng được Nghiêm Hãn Hải rốt cuộc có cuộc sống riêng tư hay không.
Vì vậy Diêm Thanh Viên không thể tin rằng mình có thể nghe từ hẹn hò từ miệng Nghiêm Hãn Hải.
"Anh cũng cần giải trí một chút." Nghiêm Hãn Hải nói.
Diêm Thanh Viên mím môi, thật ra...!Ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng và mong chờ.
Hẹn hò à, cùng Nghiêm Hãn Hải sao? Cậu chưa bao giờ hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải.
Người như Nghiêm Hãn Hải dường như sinh ra đã không có duyên với chữ hẹn hò, nhưng bây giờ...!Cậu được mời.
"Nhưng..." Diêm Thanh Viên vẫn có chút do dự.
"Còn vài ngày nữa em phải đi học rồi, khi đó em còn có thời gian ra ngoài chơi sao?" Nghiêm Hãn Hải đương nhiên nhìn ra sự do dự của Diêm Thanh Viên, nhưng rốt cuộc là vì không muốn nên do dự hay là vì ngượng ngùng ngùng nên do dự, Nghiêm Hãn Hải phân biệt được rất rõ ràng.
Sở dĩ hắn chắc chắn như vậy là vì Diêm Thanh Viên đã treo tất cả mong đợi và nụ cười trên khuôn mặt mình.
"Em đi làm bữa sáng." Diêm Thanh Viên đột nhiên nói, Nghiêm Hãn Hải đề nghị muốn ra ngoài ăn, nhưng Diêm Thanh Viên lại cười nói, "Em muốn làm bữa sáng dinh dưỡng ngon hơn, để bổ sung thể lực chúng ta đã tiêu hao ở đây."
Nghiêm Hãn Hải không nói tiếp, chỉ ừ một tiếng.
Diêm Thanh Viên về phòng của mình, chỉ cảm thấy hưng phấn gần như muốn nhảy cẫng lên, cậu sắp đi hẹn hò, cùng cái người dường như mãi mãi không biết cái gì gọi là hẹn hò, Nghiêm Hãn Hải.
Diêm Thanh Viên vào nhà tắm, rửa mặt lần nữa, nhưng nhìn mình trong gương, Diêm Thanh Viên đột nhiên phát hiện dường như mình trông khác hẳn mấy ngày trước.
Nước da của thiếu niên trong gương đã trở lại trắng nõn như bình thường, mà lúc này khóe mắt và đôi môi đỏ ửng vô cùng rõ ràng, khóe mắt cậu còn có thể hiểu là do kích động nên khóe mắt đỏ ửng, nhưng đôi môi...
Ký ức rõ ràng lại nhanh chóng lướt qua đầu Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mình gần như sắp nổ tung, ký ức như vậy quả thực chính là đang đột phá điểm mấu chốt của cậu.
Nhưng...!Giống như đang nằm mơ vậy, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, lại không ngờ rằng cuối cùng thứ khiến bọn họ gặp nhau không phải như cậu cho là duyên phận, mà là...!sự kiên trì của Nghiêm Hãn Hải.
Nội dung của sách đã bị thay đổi, trước giờ Diêm Thanh Viên chưa bao giờ nghĩ đến, dùng phương pháp thích Nghiêm Hãn Hải để né tránh cái chết cuối cùng trong sách.
Chỉ cần những chuyện xấu mà cậu làm không xảy ra, chỉ cần Nghiêm Trạch Thanh không hãm hại Nghiêm Hãn Hải, chỉ cần cậu không ỷ lại vào cha mẹ ruột của cậu nữa, như vậy tất cả đều sẽ phát triển theo hướng tốt hơn, mà người thật sự đẩy cậu vào tình thế tuyệt vọng kia, bây giờ lại nói...!Thích cậu.
Diêm Thanh Viên che mặt mình lại lăn lộn trên ga giường, không chỉ thích cậu, họ còn làm loại chuyện này!
Đó là sự thân mật chỉ có giữa những người yêu nhau, nhưng Nghiêm Hãn Hải từ đầu đến cuối không hề tỏ ra một chút mất kiên nhẫn nào, hắn nghiêm túc.
Diêm Thanh Viên từ trên giường ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy không thể giải phóng vui sướng trong lòng, cứ lăn lộn trên giường, cậu thật sự, thật sự vui lắm.
Hóa ra được người mình thích đáp lại mình là một chuyện vui vẻ đến như thế, hóa ra được người khác chạm vào cũng là một chuyện hạnh phúc như vậy, hóa ra...!Cậu có thể cùng Nghiêm Hãn Hải tiếp xúc thân mật như vậy mà không hề đi ngược lại ý nghĩ của bản thân.
A a, cậu háo sắc quá.
Diêm Thanh Viên mở tủ quần áo của mình ra, rất nhiều quần áo trong đây đều là cậu mua từ trên mạng, kiểu dáng đẹp và giá cả thì rẻ, kể từ khi nhận ra mua sắm online có thể tiết kiệm rất nhiều, Diêm Thanh Viên đã quen.
"Bộ quần áo này mặc dù rất đẹp, nhưng hơi có tí xíu không vừa người..." Diêm Thanh Viên lại lấy ra mấy bộ quần áo khác, "Mấy bộ này đều được người khác khen đẹp, nhưng mình đã mặc rất nhiều lần rồi, nếu còn mặc quần áo giống nhau thì không có cách nào cho Nghiêm Hãn Hải kinh hỉ."
Diêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy rối rắm như vậy, cuối cùng dứt khoát ăn mặc như thường lệ nhưng sạch sẽ thoải mái tươi tắn hơn, Diêm Thanh Viên thậm chí còn nghịch ngợm mái tóc ngắn của mình không ít lần, nhưng cuối cùng Diêm Thanh Viên phải tự cười nhạo bản thân bất kể cậu có nghịch mái tóc của mình thế nào thì nó vẫn vậy.
Vừa nấu ăn vừa hít sâu nhiều lần, Diêm Thanh Viên trước sau vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng, vui vẻ lại nôn nóng, lại không biết rốt cuộc mình đang nôn nóng điều gì, chỉ là không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ mà thôi.
"Em muốn ra ngoài hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải?" Khi Nghiêm Trạch Thanh nghe được tin tức là đang ngồi trên bàn ăn, y hỏi vì sao bữa sáng hôm nay phong phú hơn so với bình thường thì nhận được đáp án.
Nghiêm Trạch Thanh nghi ngờ liếc nhìn Nghiêm Hãn Hải, hắn có biết hẹn hò là gì không? Mặc dù nói ra rất ngại, nhưng không ai trong nhà họ có khái niệm hẹn hò.
"Dạ, hôm nay có thể sẽ ra ngoài cả ngày, cho nên cơm trưa em..." Diêm Thanh Viên muốn nói sẽ chuẩn bị trước phần của Diêm Đàm và Nghiêm Trạch Thanh.
"Không cần đâu, hôm nay anh...!Và Diêm Đàm sẽ ra ngoài ăn, anh thấy trên mạng có một nhà hàng rất thú vị, để anh đi xem thử, nếu hương vị không tệ lần sau có thể đưa Viên Viên đi cùng."
"Được." Diêm Thanh Viên gật đầu, "Anh hai Nghiêm sẽ dẫn theo anh Diêm đi cùng ạ?"
Nghiêm Trạch Thanh liếc nhìn Diêm Đàm, khóe miệng nhếch lên, không trả lời, Diêm Đàm đã sớm trở lại làm vệ sĩ, rốt cuộc có đi theo hay không tất cả đều tùy thuộc vào Nghiêm Hãn Hải.
"Hôm nay tôi và Viên Viên hẹn hò, có thể sẽ về muộn, cơm chiều cũng không cần chờ." Nghiêm Hãn Hải ngắt ngang chủ đề, ý tứ rất rõ ràng, muốn Diêm Đàm đi theo.
Một là muốn bảo đảm an toàn cho Diêm Thanh Viên mọi lúc, hai là hắn cũng hy vọng có thể để người từ trước đến nay bị coi là tình địch nhìn lại mối quan hệ của hai người.
Nghiêm Hãn Hải thừa nhận, đàn ông trong tình yêu đều là đồ keo kiệt.
"Được nha." Diêm Đàm nhún vai, trong tất cả mọi người ở đây anh ấy lớn tuổi nhất, cho dù không nói chuyện với bọn họ anh ấy cũng biết Nghiêm Hãn Hải là có ý gì, không phải là để cho anh ấy hiểu được thân phận của mình sao? Khi biết Diêm Thanh Viên vẫn còn thích Nghiêm Hãn Hải, anh ấy đã từ bỏ.
Lúc ấy Diêm Thanh Viên còn có thể thản nhiên thừa nhận người mình thích là Nghiêm Hãn Hải có lẽ mãi mãi không thể gặp lại, Diêm Đàm biết rõ anh ấy không thể so sánh với tấm lòng đó.
Dù sao cũng là đôi bên tình nguyện, chỉ cần mở miệng cảm xúc sẽ dâng lên như thủy triều, Diêm Đàm chống má, nhìn đôi mắt thiếu niên toàn là ý cười, so với bất đắc dĩ, anh ấy ngược lại càng cảm thấy như vậy thật ra rất tốt.
Anh ấy đã sớm học được cái gì gọi là không cưỡng cầu.
"Viên Viên, em đến đây." Nghiêm Trạch Thanh đứng ở cửa bếp nhìn Diêm Thanh Viên khi cậu dọn chén đĩa, sau khi nhận thấy Diêm Thanh Viên đã dọn dẹp xong liền gọi vào phòng y.
"Anh hai Nghiêm?" Diêm Thanh Viên hoang mang, y đến đây làm gì?
Nghiêm Trạch Thanh nhìn em trai mình vẫn luôn yêu thương, tâm trạng ít nhiều có chút phức tạp, em trai mình vất vả khổ sở nuôi lớn tuy rằng đã sớm biết sẽ có một ngày tìm thấy tình yêu đời mình, như một người cha mẹ, y vẫn hy vọng cậu có thể lưu lại ký ức hoàn mỹ hơn.
Nghiêm Trạch Thanh chuyển 20.000 tệ* vào điện thoại của Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên bối rối chớp mắt: "Anh hai Nghiêm?"
*20.000 tệ = 68.414.770,08 Đồng.
"Đây là tiền lương tạm ứng, anh rất thích Viên Viên chăm sóc anh lâu như vậy, cho nên anh sẽ cho em một ít tiền boa." Lúc Nghiêm Trạch Thanh ở nhà cũng sẽ làm như vậy, cho người giúp việc làm tốt một phần tiền thưởng, Diêm Thanh Viên cũng biết, hơn nữa cũng cho rằng nỗ lực của mình nên được công nhận, số tiền này cậu lấy rất an tâm thoải mái.
"Cảm ơn ông chủ ạ." Diêm Thanh Viên ngây ngô cười.
Diêm Thanh Viên gật đầu, xoay người tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn đựng đồ của mình, không quền nói chuyện với Diêm Thanh Viên.
"Lần đầu tiên hẹn hò đừng quá keo kiệt, con người luôn muốn tự thưởng cho mình, Viên Viên làm rất tốt, có thể vui vẻ một ngày." Thông qua mấy ngày ở chung Nghiêm Trạch Thanh cũng phát hiện quan niệm tiêu dùng của Diêm Thanh Viên rất tiết kiệm, nhưng nếu ra ngoài chơi không tiêu tiền thì không được.
"...!Em biết." Diêm Thanh Viên đã lên kế hoạch một số tiền cho lần hẹn hò này, đây chính là hẹn hò với Nghiêm Hãn Hải, người lợi hại như Nghiêm Hãn Hải nhất định là cần rất nhiều tiền, "Em nhất định sẽ không keo kiệt, chỉ cần...!Chỉ cần không quá khoa trương, em đều có thể trả."
Nghiêm Trạch Thanh sửng sốt, như bị ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn Diêm Thanh Viên một cái, là ảo giác của y sao? Diêm Thanh Viên đây là định tự mình chi trả mọi chi phí trong buổi hẹn hò sao?
Tâm trạng Nghiêm Trạch Thanh phức tạp cực kỳ, y vỗ vỗ bả vai Diêm Thanh Viên: "Đắt thì để cậu ta trả."
"Ồ..." Diêm Thanh Viên nhìn về nơi khác, hiển nhiên không đem lời nói của đối phương để trong lòng.
Nghiêm Trạch Thanh thật sự dở khóc dở cười, y ghim chiếc ghim cài áo trong tay vào ngực áo thun trắng của Diêm Thanh Viên, ghim cài áo của nam được thiết kế vô cùng đơn giản, lộ ra vẻ đẹp đẽ nhẹ nhàng, chỉ nhìn thôi cũng biết là xa xỉ, làm nổi bật quần áo vốn đã trắng thuần khiết.
"Cái này có phải rất đắt không ạ?" Diêm Thanh Viên nhìn một cái đã có thể nhìn ra ghim cài áo này tuyệt đối là hàng xa xỉ.
"Viên Viên của chúng ta phải thật đẹp để hẹn hò."
Nghiêm Trạch Thanh cười nói, mặc dù quần áo của Diêm Thanh Viên trông rất đẹp, nhưng tất cả là do sự giáo dục và khí chất được nuôi dưỡng từ trong xương của Diêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra bộ quần áo này rẻ tiền.
Nghiêm Trạch Thanh không muốn bất cứ ai có thành kiến đối với Viên Viên nhà mình, tuy rằng không thể để cậu thay một bộ quần áo nhưng từ trên đó tô điểm thêm một chút vẫn được.
Nước da của thiếu niên rất đẹp, ít nhất trong mắt Nghiêm Trạch Thanh cậu nhỉnh hơn một chút so với Nghiêm Hãn Hải có nhan sắc đỉnh cao, Nghiêm Trạch Thanh tìm loại nước hoa của riêng mình, xịt lên người Diêm Thanh Viên, rồi xoay Diêm Thanh Viên nhà mình một vòng.
"Nước hoa ạ?" Diêm Thanh Viên chưa bao giờ có thói quen dùng nước hoa.
"Không nồng lắm đâu, mùi hương tươi mát sẽ khiến tâm trạng người ta vui vẻ." Nghiêm Trạch Thanh nhìn, sau đó lén lấy điện thoại của Diêm Thanh Viên rồi thay thế bằng điện thoại của mình.
"Anh hai Nghiêm ơi?" Diêm Thanh Viên bối rối khi cầm chiếc điện thoại đắt tiền.
"Điện thoại của em pin kém thật á, cái này dùng dễ hơn, có thể chụp ảnh...!Ừm...!Hay là anh đưa cho em một cái máy ảnh mang theo, thôi, vẫn là để mang theo đi." Y muốn xem ảnh của Viên Viên nhưng lại không muốn xem ảnh của Nghiêm Hãn Hải chút nào.
Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh đi quanh khắp phòng nhiều lần như thể muốn tìm thêm đồ trang trí, không biết vì sao, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
Nghiêm Trạch Thanh mà cậu biết luôn nghiêm túc, kiên trì, tự kỷ luật, nhưng chỉ sau khi thực sự hiểu rõ cậu mới hiểu được rằng, tất cả kiên cường của y đều là vì bảo vệ người mình muốn bảo vệ, chỉ cần người bên cạnh có đủ năng lực, y sẽ bất giác thể hiện khía cạnh trẻ con của mình.
Diêm Thanh Viên cong khóe môi.
Cậu rất thích anh hai Nghiêm, vô cùng thích.
Nhìn Nghiêm Trạch Thanh dường như còn đang suy tư, Diêm Thanh Viên hỏi: "Hết rồi hả anh?"
Nghiêm Trạch Thanh vừa định nói y vẫn chưa suy nghĩ kỹ, dù sao y nhận được tin tức quá vội vàng, y vẫn chưa kịp lên kế hoạch, nước tới chân