Sau khi Diêm Thanh Viên chủ động báo tin cho bọn họ, Diêm Thanh Viên rời khỏi gia đình này, khi đó Nghiêm Trạch Thủy cũng đã nghĩ bằng không cứ như vậy chiều theo nguyện vọng của Diêm Thanh Viên không bao giờ gặp lại nữa, nhưng sau một thời gian trôi qua mới hiểu được suy nghĩ của mình chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Anh hy vọng có thể dùng cách này để xóa đi tình cảm mà anh luôn gửi gắm trên người Diêm Thanh Viên, anh không thể để cho thiếu niên không có quan hệ huyết thống này gánh vác áp lực của anh, anh muốn thiếu niên này có tự do mà cậu nên có.
Chỉ là đến cuối cùng, có lẽ đều là anh tự cảm động mà thôi, so với Nghiêm Trạch Thanh, anh là anh cả, nhưng mãi mãi không so được với hai đứa em của mình, thật sự là đến cuối cùng anh vậy mà vẫn đang do dự.
"Anh cả Nghiêm?" Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, vẻ mặt Nghiêm Trạch Thủy trong nháy mắt cứng đờ, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu, nhưng xen lẫn cũng có một chút vui mừng.
Nghiêm Trạch Thủy xoay người lại, anh nghĩ rằng mình hẳn là đã điều chỉnh xong biểu cảm, nhưng khi thật sự nhìn thấy người phía sau, anh phát hiện mình cũng không trấn định như mình tưởng tượng.
Thiếu niên vẫn giống như trong trí nhớ, lại có chút khác biệt, dường như cậu đã cao lên rồi, trước kia vốn đã không béo lắm giờ đây càng gầy hơn, nhưng sắc mặt rất tốt, chắc là được chăm sóc rất tốt.
Đến bây giờ Nghiêm Trạch Thủy vẫn nhớ ngày bọn họ xa nhau, đó là một buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn, anh vẫn ôm đứa em trai mình yêu thương nhất, nhưng anh không ngờ rằng một buổi sáng không có gì khác biệt như vậy lại suýt chút nữa trở thành lời từ biệt của họ.
Nhìn thiếu niên trước mặt, anh vẫn muốn tiến lên ôm lấy gửi gắm của anh, tình cảm của anh, nhưng anh lại sợ, không biết nên làm thế nào để hòa hợp với cậu.
"Anh cả Nghiêm ơi?" Diêm Thanh Viên hỏi lại lần nữa, nghiêng đầu dường như không hiểu sự im lặng của anh.
Nghiêm Trạch Thủy bất đắc dĩ cười khẽ: "Viên Viên à."
Sau đó thì sao? Anh nên nói gì? Cái lưỡi lanh lợi đã dày công luyện tập giờ hoàn toàn vô dụng.
Trước mặt Diêm Thanh Viên, anh luôn là người bình thường có chút ngốc nghếch luôn cần phải dựa vào người khác.
"Anh cả Nghiêm đến tìm ai ạ?" Lúc này trong tay Diêm Thanh Viên còn cầm một cái túi nhựa rất lớn, bên trong là những nguyên liệu mà cậu vừa đi mua, hôm nay là cuối tuần, cậu có nhiều thời gian hơn để làm thức ăn tương đối tốn công sức cho mọi người ăn.
Nghiêm Trạch Thủy mấp máy môi, lại không nghe thấy giọng nói của mình.
"Bất kể thế nào, anh cả Nghiêm, anh vào đi ạ." Diêm Thanh Viên vuốt mặt để mở cửa, "Bây giờ anh hai Nghiêm đang ở nhà, nếu anh cả Nghiêm muốn tìm anh ấy thì có thể thấy liền, nhưng nếu là Nghiêm Hãn Hải thì chắc là khuya anh ấy mới về, hôm nay anh cả Nghiêm có thể nếm thử đồ em làm á!"
Nghiêm Trạch Thủy đi theo sau Diêm Thanh Viên, thiếu niên đang nói huyên thuyên điều gì đó, nhưng anh không cảm thấy niềm vui khi gặp lại sau một thời gian dài xa cách, như thể họ chỉ mới gặp ngày hôm qua.
Không quan tâm sao? Nghiêm Trạch Thủy biết mình suy nghĩ quá nhiều, anh không nên nghĩ nhiều chuyện như vậy, bất kể thế nào gặp được Diêm Thanh Viên đã thỏa mãn nguyện vọng của anh.
Anh không nên tham lam.
Tay Diêm Thanh Viên dừng lại trước khi nhập mật khẩu, cậu không ấn ngay, giống như Nghiêm Trạch Thủy do dự trước đó.
Nghiêm Trạch Thủy muốn hỏi,nhưng đột nhiên anh nhìn thấy thiếu niên quay đầu lại nhìn anh, con ngươi của Diêm Thanh Viên tràn ngập bóng dáng Nghiêm Trạch Thủy, ánh mắt của cậu cực kỳ chăm chú, tựa như đang nhìn một báu vật đã mất từ lâu.
Nghiêm Trạch Thủy nghe thấy trái tim tĩnh lặng của mình tăng nhanh từng chút một, mọi thứ trước mắt dần dần chỉ còn lại bóng dáng Diêm Thanh Viên.
"Nếu anh cả Nghiêm đặc biệt đến tìm em, có lẽ em sẽ rất vui." Diêm Thanh Viên không nghĩ đến việc tránh né.
Mà bây giờ khi nhìn thấy Nghiêm Trạch Thủy, bởi vì quá vui mừng dẫn đến phản ứng của cậu không được nhạy bén cho lắm, giờ cậu mới chắc chắn người trước mắt chính là Nghiêm Trạch Thủy mà cậu vẫn luôn hoài niệm.
Nghiêm Trạch Thủy vẫn không xuất hiện khiến Diêm Thanh Viên hoài nghi có phải Nghiêm Trạch Thủy thật sự giống như trong sách miêu tả, sau khi biết được chân tướng lập tức vứt bỏ cậu, mà hiện tại đột nhiên nhìn thấy...
Nếu là trước đây Diêm Thanh Viên nhất định sẽ suy nghĩ lung tung mà không nói gì, nhưng bây giờ thì khác, cậu có nhiều can đảm hơn để có được đáp án.
Nghiêm Trạch Thủy hiểu rồi.
Anh mỉm cười.
Anh không chỉ không bằng hai em trai của mình, chuyện cho đến giờ cũng sắp kém hơn Viên Viên rồi.
"Đúng vậy, anh đến tìm Viên Viên." Nghiêm Trạch Thủy chậm rãi tiến lên, ôm thiếu niên, "Anh cả rất nhớ em."
Nhiệt độ quen thuộc, hơi thở quen thuộc, sức lực quen thuộc giữa nhau.
Hai người không mở cửa, nhưng cửa lại tự mình mở ra, Nghiêm Trạch Thanh đứng ở cửa, híp mắt, khóe môi nhếch lên cười như không cười: "Em còn đang nghĩ rằng là ai chạy đến ôm Viên Viên ở cửa, hóa ra là anh cả à."
Nghiêm Trạch Thủy thở dài vẻ mặt bất đắc dĩ, anh biết lúc này Nghiêm Trạch Thanh mới đi ra hiểu nhiên đã nhịn một lúc, ý muốn bảo vệ của cậu em hai nhà mình đối với Viên Viên thật sự quá mạnh mẽ, anh có thể ôm như vậy một lúc cũng không dễ dàng gì.
Nghiêm Trạch Thủy buông Diêm Thanh Viên ra, ngẩng đầu nhìn em hai nhà mình ở bên cạnh, nhưng lại sửng sốt.
"Em hai?" Nghiêm Trạch Thủy do dự hỏi.
"Hả?" Giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, Nghiêm Trạch Thanh đưa tay kéo Diêm Thanh Viên qua, bỏ tất cả túi nhựa trong tay Diêm Thanh Viên sang một bên, chiếm hữu ôm vào trong ngực, đặt cằm lên vai Diêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh nheo mắt nhìn anh.
Trong lòng Nghiêm Trạch Thủy tràn đầy kinh sợ, hình tượng bây giờ của Nghiêm Trạch Thanh thực sự khác xa với hình ảnh trong trí nhớ của anh.
Nghiêm Trạch Thanh không mặc tây trang tỉ mỉ như trước, chiếc áo sơ mi trắng đầy nếp nhăn trông hơi luộm thuộm, nhưng vẫn rất sạch sẽ, cổ áo tùy tiện mở ra để lộ ngực, một góc áo sơ mi tùy ý nhét vào quần dài, tóc anh dài, không chải chuốt gì, ngược lại dùng băng đô tùy ý cài ra sau đầu, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi.
Đây là em hai luôn hoàn hảo không khuyết điểm và tỉ mỉ sao? Nghiêm Trạch Thủy quả thực kinh sợ.
Chuyện Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nói muốn từ chức khỏi công ty cũng không gây ra sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều cho rằng y có đủ năng lực để chứng tỏ bản thân bằng cách thành lập một công ty mới, nhưng...!Dáng vẻ này bây giờ đừng nói là đi lập công ty khác, trông như ngay cả lo cho mình còn lo không nổi.
"Sao vậy? Kỳ lạ lắm à?" Nghiêm Trạch Thanh cúi đầu dựa vào bả vai Diêm Thanh Viên làm nũng, "Muốn uống chút gì đó."
Diêm Thanh Viên vỗ vỗ đỉnh đầu Nghiêm Trạch Thanh, hỏi: "Muốn uống gì ạ?"
"Nước ép đào." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Anh cả Nghiêm thì sao ạ?" Diêm Thanh Viên ngẩng đầu hỏi Nghiêm Trạch Thủy.
Trong lòng Nghiêm Trạch Thủy kinh hãi vô cùng, bây giờ không giống như Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn bảo vệ Diêm Thanh Viên, mà bây giờ có vẻ người lại.
Diêm Thanh Viên có thể hiểu được sự kinh hãi của Nghiêm Trạch Thủy, dù sao Nghiêm Trạch Thanh thay đổi quá lớn, lớn đến mức khiến Diêm Thanh Viên cũng cho rằng có phải là cuộc sống lúc trước khiến y đè nén đến mức tâm lí xảy ra vấn đề hay không, bây giờ mới phóng thích ra, nhưng cẩn thận ngẫm lại quá khứ nghịch ngợm của Nghiêm Trạch Thanh khi còn nhỏ, lại cảm thấy có lẽ như vậy mới là Nghiêm Trạch Thanh nói thật sự.
"Nếu anh cả Nghiêm không có gì muốn uống, vậy em có thể tự mình quyết định không ạ?" Diêm Thanh Viên hỏi, "Trong nhà có phòng khách, anh cả Nghiêm có thể đi tắm không ạ?"
Nghiêm Trạch Thủy tự mình ngồi máy bay rồi ngồi một chuyến xe đến đây, cũng không có thời gian tắm rửa sạch sẽ.
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, theo bản năng ngửi ngửi trên người: "Có mùi kỳ lạ không?"
"Không có." Diêm Thanh Viên cười nói, "Lần này anh cả Nghiêm đến đây không đưa theo thư ký, cũng không báo trước, chắc là đến bất ngờ, hơn nữa còn đi một mình."
"Đúng vậy." Nghiêm