Nghiêm Thanh Viên vội vã đến đây, là hy vọng có thể nói lời xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua.
"Ngày hôm qua tôi không phải cố ý muốn đi đâu, tôi vẫn chưa hiểu, sau khi quay về thì tôi đã hiểu rồi." Nghiêm Thanh Viên đứng trước mắt Cố Hãn Hải, đôi mắt thiếu niên trong veo sáng ngời giống như ngọc lưu ly, "Là tôi không đúng, tôi không nên nói muốn tăng gấp ba tiền lương gia sư!"
Ánh mắt Cố Hãn Hải trông mong nhìn Nghiêm Thanh Viên, lúc này những nhân viên khác trong nhà hàng lén lú đầu từ sau bếp xem náo nhiệt.
"Cậu không thích không công mà được hưởng lộc đúng không? Tôi ngay từ đầu thật sự vì cảm thấy cậu chắn chắn cần tiền nên mới đột nhiên nói như vậy, nhưng không xem xét đến suy nghĩ của cậu, cho nên là tôi không đúng, lúc trước không tính, bây giờ tôi nói lại cho cậu!"
Nghiêm Thanh Viên sắp xếp cặp sách cậu mang sau lưng và đặt trước mặt, căng thẳng dùng đôi tay ôm lấy, nghiêm túc dò hỏi kiến nghị của Cố Hãn Hải.
"Bây giờ tôi cần một giáo viên gia đình, hôm qua lúc cậu dạy tôi tôi cảm thấy tôi nghe rất rõ ràng dễ hiểu, cho nên tôi muốn mời cậu làm gia sư, tiền lương dựa theo tiền lương bình thường, cậu nguyện ý không?"
Trong nhóm đồng nghiệp bên cạnh nghe lén có người phụt cười một tiếng khi Nghiêm Thanh Viên nói chuyện, bị quản lí che miệng lại kéo về.
"Rất xin lỗi rất xin lỗi, lỡ chơi vui quá, mời gia sư mà cứ như cầu hôn vậy, nghiêm túc như vậy, đứa nhỏ này thật đáng yêu quá đi mất." Một trong số họ cười đến sắc mặt đỏ bừng, xua tay với người bên cạnh.
"Đứa nhỏ cái gì mà đứa nhỏ, người ta dáng rất cao..." Quản lí nói rồi lại nhìn thoáng qua chiều cao của Nghiêm Thanh Viên, ho khan một tiếng, "Không phải, người ta cao trung bình, đứa nhỏ chỗ nào."
"Khụ, khụ, khụ..." Những người bên cạnh đều không nhịn được muốn cười, sau bếp vang lên những tiếng ho khan nho nhỏ.
Thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng nghe thấy họ cười, cũng cảm thấy dáng vẻ đứng đắn của mình bây giờ cũng có chút ngại ngùng, gương mặt dần đỏ lên, nhưng vẫn như cũ cố nén ngại ngùng không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải cúi đầu nhìn thiếu niên đang nghiêm túc, trong con ngươi mát lạnh tất cả đều là sáng ngời, tràn đầy bóng dáng của hắn, cố chấp chờ đợi.
Hắn không thích có người trợ giúp, sau khi được giúp đỡ sẽ mang đến tiếp sau nữa, so với không được giúp đỡ thì còn phiền hơn nhiều.
Nhưng mà...
"Tôi..." Yết hầu Cố Hãn Hải khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, Nghiêm Thanh Viên giống như đã biết hắn muốn từ chối, bỗng nhiên bổ sung rất nhiều điều kiện.
"Tôi biết bây giờ cậu làm việc ở nhà hàng, sẽ làm đến khuya, nhưng ban ngày lúc không nhiều người lắm, cậu có thể tới phụ đạo cho tôi, tôi sẽ tính theo thời gian, cậu dạy tôi bao lâu, tôi tính thời gian rồi đưa cậu tiền." Nghiêm Thanh Viên cố gắng nghĩ đến mọi vấn đề, sau đó lại lắp bắp nói, "Bao, bao cơm trưa và bữa tối luôn, tôi ở đây sẽ không chiếm không cái bàn của nhà hàng mà không làm gì, tôi sẽ gọi món ăn, tôi là khách, sẽ không vướng bận."
Tất cả lời từ chối của Cố Hãn Hải toàn bộ đều bị tiêu diệt không còn dấu vết bởi sự chân thành tha thiết của Nghiêm Thanh Viên.
Không cách nào từ chối cậu.
Cũng không muốn cự tuyệt cậu.
Bất kể là từ tình cảm hay bản năng, Cố Hãn Hải cũng không muốn nghe theo những gì lý trí mách bảo, mở ra giới hạn.
"Đây không phải rất tốt à?" Khi Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải đang giằng co, quản lí từ phía sau đi tới, vươn tay vỗ vỗ sau lưng Cố Hãn Hải, "Có thể gọi cơm thì chính là khách hàng, khách hàng là thượng đế, mà bây giờ thượng đế muốn cháu dạy học, cháu còn có thể không nghe lời thượng đế nói à?"
Thật ra Nghiêm Thanh Viên rất căng thẳng, vì ngày hôm qua Cố Hãn Hải từ chối làm cậu rất thấp thỏm, huống chi vừa nãy cậu cảm nhận được Cố Hãn Hải muốn từ chối ngay lập tức.
Quản lí đi ra đánh vỡ bầu không khí, nhưng lại làm Nghiêm Thanh Viên nhẹ nhàng thở phào, hướng ánh mắt cảm ơn về phía quản lí.
Ánh mắt này bị Cố Hãn Hải bắt được, thiếu niên căng thẳng lo lắng toàn bộ đều thể hiện trên đôi bàn tay đang siết chặt cặp sách của cậu.
Giờ phút này, Cố Hãn Hải hắn mềm lòng rồi.
Hơi có chút bất đắc dĩ và mặc kệ.
Cố Hãn Hải nói với quản lí kế bên: "Bàn bên này toàn bộ đều đã lau khô rồi, cháu đi ra sau rửa tay."
"Đi đi, đi đi." Quản lí cười với Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên: "?"
"Ý là đồng ý đó." Quản lí nhìn vẻ mặt mờ mịt cái Nghiêm Thanh Viên nói.
"Quá...!Quá tốt rồi, cảm ơn ạ!" Nghiêm Thanh Viên vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.
Quản lí bất lực nhìn đôi mắt to từ hoang mang chuyển sang kinh ngạc vui mừng, chỉ cảm thấy đôi mắt con người thật sự có thể lộ ra màu sắc cảm xúc rõ ràng như vậy ư? Thật thú vị.
Rõ ràng là quản lí chủ động đi giúp đỡ người khác, nhưng người được giúp đỡ còn vui vẻ hơn cả người trợ giúp thành công là ông.
Khó trách một thiếu niên lạnh lẽo vắng vẻ như Cố Hãn Hải cũng không thể cản được, lão bánh quẩy* như ông đối với ánh mắt này cũng không chịu được.
*老油条: người lọc lõi, ranh ma.
Cùng là đôi mắt đẹp, tiểu thiếu niên Nghiêm Thanh Viên lại đáng yêu đến đầu quả tim phát run, nhưng sao đến mẹ của Cố Hãn Hải cũng chỉ cảm thấy nội tâm phát lạnh vậy?
Nghĩ đến đây quản lí không nhịn được nhìn cậu nhiều thêm vài lần, bỗng nhiên phát hiện thật ra đôi mắt của Nghiêm Thanh Viên rất giống đôi mắt của mẹ Cố Hãn Hải.
Chỉ là bầu không khí của hai người quá khác biệt nên làm người ta xem nhẹ chỗ giống nhau này, quả nhiên đôi mắt giống nhau nhưng trên người khác nhau thì hiệu quả lại không giống nhau.
Nghĩ đến mẹ của Cố Hãn Hải, quản lí không nhịn được rùng mình một cái.
Nghiêm Thanh Viên một mình chiếm cứ một bàn trong góc, hơn nữa còn gọi một bình trà tính phí trong nhà hàng, hiểu thấu đáo thân phận khách hàng tiêu dùng của mình.
Nghiêm Thanh Viên mở bài thi ra bắt đầu làm bài, Cố Hãn Hải ngồi bên cạnh cậu, lúc này trên điện thoại của cậu đang đếm giờ phụ đạo.
Cố Hãn Hải vẫn mang găng tay trắng như cũ, găng tay dán sát ngón tay hắn, vết thương của bàn tay được bao lại thoạt nhìn rất đẹp.
Đặc biệt là lúc cầm bút, làm người ta nghĩ đến chữ văn nhã và ưu nhã trong đầu.
Cố Hãn Hải rất ít khi nói câu dài, nhưng khi dạy học thì nói rất nhiều.
Giọng nói của hắn vững vàng, tự nhiên, mặc dù ít phập phồng, nhưng lại làm người ta rất an tâm.
Thật ra Nghiêm Thanh Viên hoặc ít hoặc nhiều gì đều có chút chứng sợ hãi vấn đề, cảm thấy bản thân không biết làm bài chủ động đi làm phiền người khác sẽ rất ngại ngùng, thậm chí hỏi thầy cô cũng rất kháng cự, thầy cô giải đề tốc độ nhanh quá, khi nghe xong có thể không hiểu gì luôn, nhưng lại ngại hỏi lại, rốt cuộc dẫn đến cuối cùng làm như thế cũng không biết.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên đi mời dạy, cậu không biết dạy face to face có phải ai cũng đều kiên nhẫn như vậy không.
Nhưng Cố Hãn Hải thật sự là siêu có kiên nhẫn luôn.
"Bước này cậu nghe hiểu không?"
"Hiểu nè." Nghiêm Thanh Viên gật gật đầu, dạng như vậy các bước làm thế nào Cố Hãn Hải không chê phiền mà giảng cho cậu ba lần mới hỏi có hiểu không.
Cố Hãn Hải nhẹ giọng ừ, rồi mới nói tiếp: "Rất nhiều kiến thức sơ trung lên cao trung vẫn còn sử dụng, đặt nền móng cho kiến thức cao trung, bây giờ cậu hiểu nội dung câu hỏi, khi bắt đầu lên cao trung học thì sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn."
Nghiêm Thanh Viên sau khi thì chớp chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu hỏi Cố Hãn Hải: "Cậu đã bắt đầu học kiến thức của cao trung rồi hả?"
Cố Hãn Hải đơn giản ừ một tiếng, không tiếp tục đàm luận.
Nghiêm Thanh Viên cũng không tiếp tục hỏi, Cố Hãn Hải không muốn nói về việc này, vậy cậu sẽ không hỏi nữa.
Diêm Đàm ở bên ngoài nhà hàng vừa cắm sạc dự phòng vừa chơi điện thoại, còn đặt một chai nước uống, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia: Diêm Đàm, anh đang ở đâu vậy ạ?
Diêm Đàm ngẩng đầu liếc mắt một cái thấy được Nghiêm Thanh Viên ở trong nhà hàng, tiểu thiếu gia mà anh ấy bảo vệ đang ghé vào tấm thủy tinh nhìn ra xung quanh bên ngoài, hiển nhiên là đang tìm anh ấy.
Diêm Đàm nghĩ rồi nghĩ, cúi đầu trả lời: Tiểu thiếu gia, tôi đang vẫy tay về phía ngài.
Nói xong anh ấy thấy Nghiêm Thanh Viên nhìn về phía anh ấy, sau đó xoay người từ bên trong nhà hàng chạy cái vèo ra, đứng trước mặt anh ấy: "Diêm Đàm ơi."
"Tiểu thiếu gia."
"Em mời anh ăn cơm nha."
Diêm Đàm: "Cảm ơn."
Nói rồi hai người biết nghe lời phải quay về nhà hàng, đã sắp đến giờ cơm rồi, nhà hàng bắt đầu đông và náo nhiệt, Cố Hãn Hải đã đi làm việc rồi, bên này Nghiêm Thanh Viên tính giờ cũng dừng.
"Anh thích ăn sườn heo chua ngọt và cá kho không?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
Diêm Đàm rất dứt khoát nói: "Tiểu thiếu gia, món cậu không thích ăn, người khác sẽ thích ăn."
Nghiêm Thanh Viên gật đầu: "Vậy anh thích ăn ruột già kho và khoai tây lát xào khô không?"
"...!Vì sao tiểu thiếu gia lại cho rằng tôi sẽ thích ăn?" Diêm Đàm nửa cúi đầu hỏi.
"Bởi vì hai món này là món chính của hôm nay."
Diêm Đàm nhìn thoáng qua thực đơn chính của nhà hàng dùng phông chữ bút dạ quang màu sắc rực rỡ, hơi nhướng mày, cái chữ này nhìn rất giống tiểu thiếu gia viết, thực đơn chính hôm nay chẳng lẽ là tiểu thiếu gia viết hả?
"Vậy ăn hai món này đi." Diêm Đàm nói.
"Được nha, vậy anh ăn mấy chén cơm?" Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu.
"Hai chén."
"Anh không cần khách sáo, em mời nổi anh mà." Nghiêm Thanh Viên rõ ràng không tin lắm.
"Hai chén thật sự đủ rồi." Lượng cơm của anh ấy cũng không lớn lắm.
Nghiêm Thanh Viên người có thể ăn ba chén cơm bỗng dưng cảm thấy bản thân có lẽ là thùng cơm.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên có một cách tốt.
Lúc Cố Hãn Hải làm việc chắc chắn không thể ăn cơm, đầu bữa cơm cậu ăn với Diêm Đàm hai chén cơm, cuối bữa cơm cậu ăn với Cố Hãn Hải một chén cơm, như vậy cậu còn có thể ăn thêm vài món.
Cậu thật thông minh mà.
Diêm Đàm yên lặng nhìn Nghiêm Thanh Viên, vẻ mặt tiểu thiếu gia phát hiện gì đó thú vị.
Dù sao chắn chắn đều là một ít chuyện nhàm chán.
Diêm Đàm im lặng thầm nghĩ.
Công việc này thật nhàn hạ.
Diêm Đàm trong đầu vô thức hiện lên đoạn ký ức ngắn nào đó, mùi khói thuốc súng, mùi máu tươi, tử vong.
Đột nhiên tay Diêm Đàm bị Nghiêm Thanh Viên nắm chặt, ngón tay tiểu thiếu gia mềm mại non mịn ở trong lòng bàn tay Diêm Đàm, làm Diêm Đàm có cảm giác mình bị