*Nguyên văn là 渴望 (khát vọng, khát khao, tha thiết, ao ước, mong ngóng) thề là chữ không biết edit như nào cho ổn cho đỡ thô ಥ‿ಥ
Nghiêm Trạch Thủy vừa mới tan làm về đến nhà, liền nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên mặc áo ngủ rộng thùng thình đứng trước mặt anh, thiếu niên nho nhỏ dường như đặc biệt chờ anh tan làm, nháy mắt Nghiêm Trạch Thủy cảm giác được tinh thần mệt mỏi của mình đã được nạp điện.
Đi lên theo thói quen định ôm cao Nghiêm Thanh Viên: "Nhìn xem tên nhóc đáng yêu của chúng ta hiện tại đứng ở chỗ này làm gì đây?"
"Anh cả ơi." Vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên rõ ràng u buồn hơn so với ngày thường.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên, hỏi: "Sao vậy em, trông dáng vẻ không vui lắm."
"Cố Hãn Hải đồng ý đề nghị của em."
"Vậy không phải bây giờ em nên thật vui vẻ chia sẻ với anh niềm vui này sao?" Nghiêm Trạch Thủy buông Nghiêm Thanh Viên xuống, hai tay thiếu niên nắm lấy cánh tay anh, lực tay thật mềm nhẹ, Nghiêm Trạch Thủy vốn dĩ có thể dễ dàng ném ra, nhưng trên thực tế lại thật cẩn thận giữ tay Nghiêm Thanh Viên, như thể anh sợ con mèo con đang nắm lấy quần áo anh sẽ ngã xuống.
"Thật ra em rất vui."
Nhưng lúc Cố Hãn Hải nói câu cảm ơn kia lại làm Nghiêm Thanh Viên rất khó chịu, bất kỳ ý nghĩa nào được đại diện ở nơi này đều là thứ mà cậu không có đủ tư cách để tiếp nhận.
"Anh cả ơi, lúc ký hợp đồng giúp đỡ, anh đi ký cùng Cố Hãn Hải được không ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Vì sao?"
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, cậu không có lí do gì để thuyết phục bản thân thản nhiên biến thành một người trợ giúp Cố Hãn Hải, nhưng nếu là anh cả thì...
Nghiêm Thanh Viên nhìn bàn tay to và rắn chắc hơn của Nghiêm Trạch Thủy, đôi tôi này không giống cậu, đây là đôi tay có thể làm cho mọi người tin cậy, hơn nữa ở trong sách, Nghiêm Trạch Thủy là người đầu tiên tiếp nhận Cố Hãn Hải, sau này thưởng thức năng lực Cố Hãn Hải, trở thành người trợ lực cho Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn không nói lời nào, cũng không giải thích, Nghiêm Trạch Thủy không cách nào nhìn thấu Nghiêm Thanh Viên đang suy nghĩ cái gì.
Trong khoảng thời gian này, nhất cử nhất động của Nghiêm Thanh Viên đều tràn ngập cảm giác không phù hợp*, làm anh không cách nào phán đoán, đối với đề nghị lúc này của cậu, Nghiêm Trạch Thủy không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
* 违和感: Cảm giác không phù hợp đề cập đến sự không tương thích và không phù hợp của một thứ sau khi so sánh nó với một thứ khác có liên quan hoặc môi trường xung quanh, khiến người ta cảm thấy không thể hòa nhập với nó và sinh ra cảm giác xa lạ.
"Không được."
"Vì sao?" Nghiêm Thanh Viên bị thái độ lạnh lùng kích thích lập tức hỏi lại.
"Viên Viên à, đây là đề xuất em đưa ra, là em chủ động tiếp xúc với Cố Hãn Hải, cũng là em ở giữa làm trung gian, bây giờ nếu đổi lại, đối với hai bên đều không tốt, nếu em đã muốn làm việc giúp người khác, thì phải chuẩn bị cho việc phụ trách làm tốt đến cùng."
Nghiêm Thanh Viên rất hoang mang, trên mặt hiện rõ tất cả đều là không muốn.
Cố Hãn Hải nói một lời cảm ơn kia, rõ ràng giọng nói không lớn, nhưng Nghiêm Thanh Viên có thể cảm nhận rõ ràng Cố Hãn Hải nghiêm túc.
Ngón tay Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ nắm góc áo, không biết nên trả lời như thế nào.
Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên, cuối cùng vẫn là mềm lòng, rõ ràng anh không muốn nhìn vẻ mặt khó như vậy của Nghiêm Thanh Viên.
"Anh biết rồi, ngày mai anh sẽ tan làm sớm một giờ, rồi bảo Cố Hãn Hải đến đây, nội dung hợp đồng tài trợ anh cũng sẽ nói với hắn."
Nghiêm Thanh Viên biết, bản thân lại một lần nữa được anh cả buông lỏng vô điều kiện, gật gật đầu, sự kỳ lạ trong lòng cũng không vì vậy mà bình tĩnh lại.
——
Cố Hãn Hải bước ra từ trong phòng tắm có hơi chật hẹp, nhẹ nhàng thở ra, trên chiếc bàn thấp có một quyển sổ tay, quyển sổ hắn vừa mới thu gom để chuẩn bị ghi lại thông tin về địa chỉ và giá cả nơi cư trú mới.
Cao trung Nhân Giáo là nơi các phương diện đều vô cùng tốt, nhưng nó không nằm trong khu vực trung tâm thành phố, chọn xây dựng ở một nơi tương đối xa và hẻo lánh, chiếm diện tích rất lớn, cơ sở vật chất tiên tiến, nhưng cũng vì nằm trong vùng nội thành hẻo lánh nên những chỗ thuê xung quanh thật ra rất tiện lợi.
Những học sinh đi học ở đó về cơ bản đều được đưa đón bằng xe hơi hoặc tùy ý mua một con nhà xung quanh, nhờ vậy mà tiền thuê nhà thấp hơn không ít so với Nam Thập Tam Cao.
Vấn đề duy nhất đó là công việc có thể lựa chọn sẽ ít, nhưng hắn có thể thử tìm công việc bên trong trường học.
Nếu Cố Hãn Hải hắn đã đáp ứng với Nghiêm Thanh Viên việc chấp nhận tài trợ để đến cao trung Nhân Giáo, thì cũng sẽ tự nhiên suy xét việc tiếp theo.
"Tiểu Hải? Những thứ này là cái gì vậy?" Tư Tuyết Ngữ vừa mới mở cửa bước vào liếc mắt thì nhìn thấy quyển sổ tay trong tay Cố Hãn Hải, "Chỗ này hẻo lánh quá, vì sao lại muốn xem nhà ở đây?"
"Con muốn nhập học cao trung Nhân Giáo." Cố Hãn Hải thuận miệng nói.
"Thật hả? Là trường Nhân Giáo cao cấp đó hả?" Cả người Tư Tuyết Ngữ đều tràn ngập cảm xúc hưng phấn, cô vui vẻ lại gần Cố Hãn Hải, "Không hổ là Tiểu Hải của chúng ta, vậy mà có thể dễ như trở bàn tay đi cao trung Nhân Giáo, Nhân Giáo kia tầm mắt cũng tốt đấy, biết tầm quan trọng của Tiểu Hải của chúng ta, bây giờ mẹ chỉ muốn đi khoe với các chị em, bọn họ nhất định sẽ ghen tỵ Tiểu Hải của mẹ có thể học một trường cao trung tốt như vậy "
Cố Hãn Hải nhìn Tư Tuyết Ngữ bắt đầu hưng phấn, trong không chật hẹp phảng phất mùi rượu nhàn nhạt, rõ ràng Tư Tuyết Ngữ uống rượu rồi mới về.
Tư Tuyết Ngữ cười hì hì chơi điện thoại, không hỏi thêm chuyện gì nữa.
Ví dụ như vì sao Cố Hãn Hải có thể đi cao trung Nhân Giáo.
Lại ví dụ như vì sao muốn đổi địa chị.
Trong cái nhà này, Cố Hãn Hải đã sớm học được cách tự quyết định, đối với Tư Tuyết Ngữ, hắn chỉ cần nói kết quả cho cô.
Cố Hãn Hải bỗng thấy màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, cầm điện thoại thì thấy thông báo đến từ Wechat do Nghiêm Thanh Viên nhắn, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch mang ý cười, cái người hở hững vừa nãy trong bầu không khí yên tĩnh nháy mắt đã thay đổi vẻ mặt.
Nghiêm Thanh Viên: Buổi chiều ngày mai có thể tan làm sớm hông? (Ảnh mèo nghi vấn)
Hải: Ừ.
Nghiêm Thanh Viên: Tôi bảo Diêm Đàm đi đón cậu đến nhà tôi, cậu còn nhớ Diêm Đàm hông? (Sticker thỏ con xoay vòng vòng)
Hải: Ừ.
Nghiêm Thanh Viên: Vậy hẹn xong rồi nhé? (Ảnh dấu ấn chân mèo)
Hải: Được.
Nghiêm Thanh Viên: (Sticker mèo trùm chăn ngủ ngon)
Hải: Ngủ ngon.
Nói mấy câu vô cùng đơn giản xong, Cố Hãn Hải nhìn xem mỗi một câu nói xong liền thích gửi tin nhắn biểu tượng cảm xúc dễ thương đáng yêu, nhân vật hoạt hình đầy màu sắc và mèo con mềm mại toàn bộ đều phù hợp ấn tượng về Nghiêm Thanh Viên trong lòng Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải đối với mấy sticker này, toàn bộ đều có thể nghĩ đến hình ảnh Nghiêm Thanh Viên.
So với mèo con thỏ con, hắn cảm thấy Nghiêm Thanh Viên càng đáng yêu hơn nhiều.
Vẻ mặt Cố Hãn Hải bất ngờ trở nên lạnh lùng, theo bản năng tắt màn hình điện thoại, giương mắt nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tư Tuyết Ngữ.
"Tiểu Hải con đổi điện thoại lúc nào vậy?"
"Một tuần trước."
Bọn họ mỗi ngày đều ở với nhau, nhưng Tư Tuyết Ngữ lại rất ít chú ý đến các chi tiết của Cố Hãn Hải, cũng là hôm nay mới bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt Cố Hãn Hải thay đổi nên mới chú ý tới.
"Đây là đời trước của android, nhiều tiền thật, bây giờ muốn mua cũng khoảng 5000, Tiểu Hải..." Tư Tuyết Ngữ nhìn về phía điện thoại, trong ánh mắt lộ ra vài tia hâm mộ, "Đưa cái này cho mẹ xem được không?"
"Muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi đi." Cố Hãn Hải đóng lại quyển sổ đang mở trên bàn, xoay người đi về phòng mình, tiện tay đóng cửa.
Tư Tuyết Ngữ say khướt nằm trên bàn thấp, mơ mơ màng màng một hồi lâu mới đứng dậy đi nhà vệ sinh.
——
Diêm Đàm lái xe đến nhà hàng đón Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải tan làm sớm, hôm nay hắn thay quần áo tốt nhất, sạch sẽ, mới mẻ thoải mái, mặc quần áo đơn giản nhất lại có thể có hiệu quả làm hắn trở nên cao quý, hào quang bẩm sinh sinh ra đã có này thật đúng là làm người kinh ngạc.
Diêm Đàm nhìn qua cửa sổ xe, nhìn Cố Hãn Hải đang đi qua đường, dáng người thiếu niên thon dài, mặt mày đẹp trai, cộng thêm hơi thở của thanh xuân, không cách nào làm người ta quên dáng vẻ xuất sắc này.
Tiểu thiếu gia giống như lá đỏ mùa thu nở rộ trên suối trong veo*, xinh đẹp lại đong đưa không ngừng, mà Cố Hãn Hải lại tựa như tảng đá chìm dưới suối trong, cực kỳ yên ổn.
"Trông cậu không căng thẳng." Diêm Đàm nhìn thiếu niên lên xe qua kính chiếu hậu, tựa như nhiễm phải hơi thở mặt trời để sót lại, nhưng lại không phải do bản thân thiếu niên có được.
Cố Hãn Hải có ý thức nhìn một vòng xung quanh, sau đó tôn kính hướng về phía Diêm Đàm gật đầu: "Phiền ngài."
"Tiểu thiếu gia không đến đón cậu, thất vọng không?" Sau khi xong Diêm Đàm cảm thấy bản thân đúng là không biết ăn nói*, làm một vệ sĩ nói nhiều như vậy, chắc là vì đi theo Nghiêm Thanh Viên, làm anh ấy so với trước kia nói nhiều hơn, "Xin lỗi, do tôi hỏi nhiều."
*Nguyên văn là 嘴欠: Ý nói người không biết ăn nói, nói những lời người khác không thích nghe.
"Không sao." Ngoài việc tiếp khách thì Cố Hãn Hải rất ít giao tiếp nhiều với những người không liên quan, nhưng hôm nay tâm trạng hắn không tệ, "Thời tiết nóng, em ấy ở nơi thoải mái đợi tôi là được."
Diêm Đàm nhìn thiếu niên nhiều vài lần qua kính chiếu hậu, khóe miệng giật giật, nhưng cũng không nói tiếp.
Bên trong xe vẫn luôn rất an tĩnh, Diêm Đàm vẫn luôn như vô tình lại như cố ý nhìn chăm chú vào Cố Hãn Hải, rõ ràng là sinh ra như vậy nhưng lại có thể không màng hơn thua*, sự bình tĩnh này thậm chí đến người trưởng thành cũng khó làm được, khó trách vẫn luôn hấp dẫn tiểu thiếu gia.
* 宠辱不惊: Không quan tâm hơn thua, không quan tâm thiệt hơn, hờ hững.
Diêm Đàm lái xe, như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"Có thể."
Diêm Đàm có hơi nghẹn, rõ ràng anh ấy mới là trưởng bối, nhưng lại có một loại cảm giác áp bách như đang nói chuyện với cấp trên.
Diêm Đàm dừng đèn đỏ trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cậu và tiểu thiếu gia hẳn là không cãi nhau?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
Diêm Đàm trầm mặc.
"Nghiêm Thanh Viên xảy ra chuyện gì." Cố Hãn Hải đối với chuyện có liên quan đến Nghiêm Thanh Viên lại không có sự lạnh nhạt, "Xin hãy nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì, làm phiền rồi."
Sau khi gặp Cố Hãn Hải lần trước, ý thức của Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn có chút ngẩn ngơ, thậm chí lúc đợi xe buýt công cộng trơ mắt bỏ lỡ xe chuyến xe.
"Tôi chỉ là một vệ sĩ, không thể nói nhiều, rất xin lỗi."
Đôi mắt Cố Hãn Hải hơi nheo lại, giống như muốn từ trên mặt Diêm Đàm nhìn ra gì đó, tay Diêm Đàm vô thức nắm chặt tay lái, kháng cự cảm giác áp bách đến từ ghế sau.
"Cảm ơn ngài nhắc nhở."
Diêm Đàm hơi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thiếu niên làm anh ấy không thoải mái, quả nhiên nếu thật sự được chọn, anh ấy sẽ lựa chọn tiểu thiếu gia.
Cố Hãn Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, tốc độ xe không nhanh, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh từ muôn màu rực rỡ dần biến thành rừng cây xanh xanh, ở thành phố này có một diện tích cây xanh lớn như vậy, thường là lâm viên* biệt thự được thiết kế cho những người có tiền.
* khu trồng cây cảnh (khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi).
Mỗi khu biệt thự đều rất tách biệt để không ảnh hưởng nhau, muốn bảo đảm tất cả quyền riêng tư của hộ gia đình.
Cố Hãn Hải nhìn bên ngoài, ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn chiếu rọi lên lông mi của hắn, thấy không rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
Nơi Nghiêm Thanh Viên sống có một bầu không khí yên lặng, tất cả hoa tường vi nở rộ vào ngày hè, ngôi nhà xây theo kiểu châu Âu hai tầng yên tĩnh từ đằng xa, Cố Hãn Hải giống như có thể nhìn thấy dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên từ xa đang ngồi trong khu vườn nhíu mày suy tư câu hỏi, hắn vậy mà cảm thấy nơi này thật hợp với Nghiêm Thanh Viên.
"Đến rồi?" Nghiêm Trạch Thủy xuất hiện ở trước cửa, sau khi về nhà anh đã sớm thay quần áo bình thường ở nhà, dù gì Cố Hãn Hải vẫn chỉ là thiếu niên, nghiêm túc quá mức có thể sẽ làm hắn không thoải mái, anh sẽ không bạc đãi người mà em trai nhỏ nhà mình để bụng.
"Làm phiền ngài rồi, Nghiêm tiên sinh, lần trước gặp mặt thái độ tôi không tốt, trước tiên xin lỗi ngài, thật xin lỗi." Cố Hãn Hải vô cùng cung kính nói xin lỗi, không quên bản thân ngày đó vô lễ.
"Cố Hãn Hải." Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười nói, "Lần trước là tôi xuất hiện đột ngột, dọa đến cậu cũng là chuyện bình thường, không cần phải xin lỗi."
Giữa hai người đều có thể cảm nhận được sự xa cách lẫn nhau, Cố Hãn Hải không phải tính tình thân thiện, Nghiêm Trạch Thủy có chút bất đắc dĩ, bởi vì luôn dỗ dành Nghiêm Thanh Viên thành quen, đối với những đứa nhỏ khó nắm bắt cũng không đến mức không phản ứng được*.
* Nguyên văn 无措 (vô thố): Vô phương ứng đối, không biết nên giải quyết như thế nào, không thể xử lí.
"Đối với việc Nghiêm gia giúp đỡ cậu đi học, cậu suy xét xong rồi?"
"Đúng."
"Tôi đã soạn bản hợp đồng này, cậu nhìn xem." Nghiêm Trạch Thủy đẩy hợp đồng đã sớm đặt trên bàn đẩy đến trước mặt Cố Hãn Hải, "Ký tên rồi thì sẽ có hiệu lực."
Cố Hãn Hải nhận hợp đồng, mở xem nội dung hợp đồng, rũ mắt đọc, xem rất chậm, giống như thật sự nghiêm túc đọc nội dung điều khoản hợp