Nghiêm Thanh Viên và Nghiêm Trạch Thủy sau khi ăn xong cơm trưa thì cậu đi liền, cậu nóng lòng muốn đến nhà hàng nơi Cố Hãn Hải làm việc...đối diện cửa hàng bánh ngọt.
Nghiêm Thanh Viên tùy ý chọn món trên menu, vốn không chú ý tới bản thân đã gọi những gì, toàn tâm toàn ý chú ý nhà hàng đối diện, chọn chỗ có tầm nhìn tốt nhất, nhìn chằm chằm.
Cậu muốn đến nhà hàng của Cố Hãn Hải ăn nhưng bản thân vừa mới ăn trưa.
Cho dù bây giờ gọi một phần cơm trưa cũng không sao, nhưng nếu ăn không hết thì nhân viên của tiệm sẽ cảm thấy cậu cố ý kiếm chuyện, làm Cố Hãn Hải cảm thấy không tốt.
Nhưng nguyên nhân chính là vì Nghiêm Thanh Viên rất sợ.
Làm sao cậu có thể nói chuyện với Cố Hãn Hải một cách tự nhiên đây?
Nghiêm Thanh Viên buồn rầu cắn muỗng bánh kem, trong miệng tràn ngập hương vị socola, lúc này cậu mới phát hiện bản thân gọi bánh kem socola.
Nhịn không được ăn nhiều thêm hai miếng, hương vị khá ngon.
Trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện hai người mặc đồng phục cảnh sát tiến vào nhà hàng, là đi ăn cơm trưa hả? Công việc của cảnh sát đúng thật là bận rộn, muộn như vậy mới có thời gian ăn cơm trưa.
Nhưng qua một thời gian, cậu bất lực nhìn hai người cảnh sát một trái một phải kẹp một người, mà người này cho dù cậu nhìn lướt qua cũng không thể quên được.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên đứng lên: "?!!"
Cố Hãn Hải tuy rằng trưởng thành phát triển vóc dáng và chiều cao rất tốt, hơi cao hơn so với cùng lứa và dáng người gầy, nhưng ngoại hình và khí chất lại khiến hắn nổi bật hơn cả hai vị cảnh sát.
Nhưng mà trong đầu Nghiêm Thanh Viên tất cả đều là Cố Hãn Hải bị bắt bị bắt bị bắt...
Nghiêm Thanh Viên không hề nghĩ nhiều làm gì, xông ra ngoài, nhưng cậu không biết rằng chủ tiệm tưởng rằng Nghiêm Thanh Viên không muốn tính tiền nên chạy, ngay lập tức cũng rượt theo, nhưng cuối cùng lại bị một người đàn ông phía sau ngăn lại.
Người đàn ông một thân quần áo nhàn nhã, gương mặt mộc mạc, khí chất thành thục, thoạt nhìn không thể thấy được nhưng nếu nhìn lâu sẽ thấy được sự thành thục, chủ tiệm không nhịn được nhìn người đàn ông này thêm mấy lần.
Mang mắt kính đổi màu trong nhà và ngoài trời, mở điện thoại mở trang thanh toán, giọng nói bình tĩnh: "Món cậu ấy gọi sẽ do tôi trả tiền."
"Hả? Hai người đi chung à?" Cô hoàn toàn không hiểu, cô không nghĩ hai người có mối quan hệ với nhau, hai người từ lúc đầu đến giờ đều không nhìn nhau, lẽ nào là...theo dõi?
"Đừng nghĩ nhiều." Người đàn ông nhỏ giọng nhắc nhở, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Nghiêm Thanh Viên, "Làm phiền nhanh một chút."
"A...ừm." Chủ tiệm nhanh chóng quét thanh toán.
Nhà hàng Cố Hãn Hải làm việc và cửa hàng Nghiêm Thanh Viên ngồi đợi vừa hay chỉ cách nhau một con đường, qua lộ là tới, Nghiêm Thanh Viên nhìn đèn xanh sắp chuyển sang đèn đỏ, dùng hết sức lao qua đường.
Cuối cùng vào lúc Cố Hãn Hải sắp lên xe cảnh sát, nhanh chóng nắm góc áo của hắn.
Đột nhiên chịu kinh sợ, hơn nữa còn chạy nhanh, ngày thường ít vận động nên Nghiêm Thanh Viên còn đang thở hổn hển, nghỉ hè trời nóng vận động một chút là ra mồ hôi, huống chi là chạy nhanh.
Nghiêm Thanh Viên chạy đến mức gương mặt đỏ bừng, ăn mặc không lịch sự lắm*, vành mắt có những giọt nước mắt vì sinh lí mà sắp trào ra nhìn như sắp khóc, vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp đang thở hổn hển, lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình.
*Nguyên văn là ăn mặc thô, thiệt sự không biết dùng từ gì luôn.
"Hai người...vì sao lại muốn mang người này đi, hắn đã làm chuyện xấu gì sao?!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nam Gia Hữu Ngọc
2.
Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh
3.
Công Chúa Đại Ân
4.
Thấy Sắc Nổi Lòng Tham
=====================================
"Cậu là bạn của cậu ấy?" Cảnh sát nhìn thiếu niên đuổi theo đến đây.
Cố Hãn Hải không nghĩ tới có thể gặp lại Nghiêm Thanh Viên ở đây, thay cách nói khác thì là không nghĩ tới có thể gặp lại cậu theo cách này.
"Cháu là...Cháu là..." Nghiêm Thanh Viên cũng ngây ngẩn cả người, cậu vậy mà không tìm được địa vị của mình.
"Không quen." Đột nhiên, giọng nói lạnh nhạt của Cố Hãn Hải đánh vỡ không khí, lạnh như băng, không hề có chút thân thiện, hắn quay đầu muốn mở cửa xe ra.
"Đợi đã...tôi..."
"Xin lỗi, mời cậu đừng gây cản trở công vụ." Cảnh sát giật nhẹ bàn tay đang nắm góc áo của Nghiêm Thanh Viên.
"Cháu có thể biết hắn phạm tội gì không?" Trong đầu Nghiêm Thanh Viên đã hiện lên vô số tình huống học sinh bởi vì nghèo khổ nên đi ăn trộm bị cảnh sát bắt tác động tiêu cực của gia đình phức tạp đã ảnh hưởng khiến thiếu gia như ánh mặt trời nhà nghèo sa ngã, bị sự bổ não của mình làm cho hoa mắt.
Cảnh sát vốn không muốn cùng cậu so đo, Cố Hãn Hải đã nói không quen biết, nhưng dáng vẻ của Nghiêm Thanh Viên giống như sắp khóc đến nơi, thật sự làm hai nhân viên cảnh sát cảm thấy không biết nên làm sao.
Nhìn ánh mắt mong muốn biết chân tướng của Nghiêm Thanh Viên, tròn xoe, cực kì chân thành tha thiết, cảnh sát nhìn đôi mắt kia, như bị ma xui quỷ khiến nói ra.
"Khoảng thời gian trước cậu ấy làm việc nghĩa nhưng hành vì làm quá mức khiến đối phương bị thương, bây giờ đối phương yêu cầu đền bù."
"Vì sao lại bắt hắn đền? Không phải hắn thấy việc nghĩa nên làm sao? Tên trộm kia sao lại muốn cắn ngược lại?" Nghiêm Thanh viên thực sự không thể hiểu nổi, giống như nghĩ tới gì đó, "Cháu cũng phải đi, Cháu là người trong cuộc, cảnh tượng lúc đó cháu tận mắt nhìn thấy."
"Đang làm cái gì vậy, muốn xem náo nhiệt à." Cố Hãn Hải người nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng nói, ngữ khí nghiêm khắc, đột nhiên nhận ra bản thân đang cứng đờ, ánh mắt hắn nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải không phải không nghĩ tới sẽ gặp lại Nghiêm Thanh Viên, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ sẽ gặp lại trong tình huống bản thân chật vật thế này.
Nghiêm Thanh Viên như muốn chết lặng, cậu bị người ta ghét bỏ ư? Lần đầu tiên đối thoại đã bị ghét bỏ? Không lẽ thiếu gia thật bị ôm nhầm có thể trời sinh bất hòa sao?!
Nghiêm Thanh Viên khó hiểu cảm thấy ấm ức, lại quật cường không chịu đi, bàn tay túm chặt có chết cũng không buông: "Không thể oan uổng người tốt."
Cảnh sát nghe Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng thì thầm, cảm thấy rất đáng yêu: "Lúc đó cậu thấy được?"
"Thấy."
"Thấy rõ không?"
Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn gật đầu.
"Cậu năm nay thành niên chưa?"
"Chưa." Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, "Cháu năm nay mười sáu tuổi."
"Vậy cậu đi gọi, phụ huynh của cậu mang cậu tới được không?"
Phụ huynh? Cậu đã mười sáu, đi cảnh sát còn phải kêu phụ huynh?
"Hai chú chờ cháu." Nghiêm Thanh Viên như nghĩ tới gì đó, đột nhiên buông tay nắm góc áo cảnh sát ra, "Hai chú chờ cháu một chút, cháu quay lại liền...Cháu quay lại liền, nhất định phải chờ cháu!"
Cảnh sát bất lực nhìn bóng dáng Nghiêm Thanh Viên chạy đi, cảnh sát chưa kịp trả lời thì cậu đã đi xa rồi.
"Đứa bé này sinh ra rất tốt, tính cách cũng rất tốt." Người cảnh sát không nhịn được nói.
"Có vẻ trong nhà rất có tiền, anh có thấy quần áo trên người đứa bé không, đều không phải hàng rẻ tiền, Cố Hãn Hải, cậu thật sự không quen biết à?" Người cảnh sát còn lại cũng nhịn không được tò mò nói.
"Ừm." Cố Hãn Hải trả lời, bản thân ngồi vào trong xe, "Không đi à?"
"Ơ...đợi chút đi, đứa bé kia một lát sẽ quay lại đây." Cảnh sát xuy xét một chút, nhìn thời gian, "Chờ năm phút đi, người không quay về thì chúng ta đi ngay."
Cố Hãn Hải không tỏ ý kiến, tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, hắn đã thay về quần áo hằng ngày, quần áo thường xuyên giặt sạch, thường xuyên tẩy, vải không tốt lại thường xuyên cọ xát và giặt giũ giờ lại càng thêm cũ kĩ, thậm chí có thể nhìn thấy ở cổ tay có dấu vết để lại do thường xuyên cọ trên mặt bàn.
Chỉ là...
Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên lại cảm thấy cậu đang mặc trên người bộ quần áo đáng yêu nhất trên thế giới.
Áo phông màu trắng đơn giản kiểu dáng rộng thùng thình, có hai con nai con hoạt hình đứng cạnh nhau với màu sắc khác nhau trên ngực, quần kaki đơn giản mới mẻ cùng đôi chân thon thả bị che khuất trong đôi tất trắng, không chỗ nào không thể hiện sự đáng yêu của mình.
Thiếu niên kia có vẻ gấp gáp chạy vội lại đây, sợi tóc mềm mại xõa tung, bởi vì đổ mồ hôi mà có vài sợi tóc dính vào thái dương, hai má đỏ ửng sáng lấp lánh, đôi tròng mắt giống như chỉ thấy một mình hắn, khoảnh khắc nhìn thấy cậu, Cố Hãn Hải thậm chí nín thở, sợ bản thân có động tác nào đó không đúng ảnh hưởng đến sự đáng yêu, yêu kiều của động vật nhỏ này.
Hắn không thích mồ hôi, mồ hôi tẩm ướt quần áo làm quần áo dính vào lưng, không thể không rửa sạch, làm quần áo nhanh cũ, thân thể cũng càng mệt mỏi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy sợi tóc dính ướt mồ hôi của Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải bỗng nhiên cảm thấy ra mồ hôi cũng không có gì không tốt.
Nụ cười trong mắt Cố Hãn Hải dần tắt đi, hắn thường xuyên làm việc nên đôi tay thô ráp, cổ tay áo cũ kĩ, cùng với...lời cảnh sát nói về gia cảnh của thiếu niên, đều đọng ở lồng ngực, không thể không để ý.
Nghiêm Thanh Viên dù sao cũng đang nghỉ hè, không giống với anh cả và anh hai bắt đầu đi làm, sinh hoạt trong ngày hè đều là đi chơi, nhưng vì lo lắng cho an toàn của Nghiêm Thanh Viên, vệ sĩ gần như ở chế độ đợi mệnh lệnh.
Lúc nghe được cảnh sát nói muốn gọi phụ huynh, Nghiêm Thanh Viên bỗng nghĩ tới những người vệ sĩ hành tung bí ẩn* luôn đi theo cậu.
*Nguyên văn là 神龙见首不见尾 (thần long thấy đầu không thấy đuôi): là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.
Cậu chưa gặp vệ sĩ của mình bao giờ, trong sách cũng không nói qua, Nghiêm Thanh Viên cho rằng có thể là bởi vì vệ sĩ ngay từ đầu không có cảm giác tồn tại, sau khi câu chuyện bắt đầu nhà họ Nghiêm không còn quan tâm đến cậu nữa, nên trực tiếp rút vệ sĩ đi.
Nhưng mà bây giờ có thể lợi dụng.
Diêm Đàm lúc này đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở ven đường chơi điện thoại, cực kì tự nhiên hòa nhập vào dòng người.
Nhưng mà khóe mắt của anh ấy vẫn luôn chú ý vào đối tượng Nghiêm gia bảo vệ Nghiêm Thanh Viên tiểu thiếu gia, vội vã thay tiểu thiếu gia thanh toán tiền bánh kem, đuổi theo tới nơi thì thấy cậu bắt lấy quần áo người ta không cho đi.
Tuy rằng Diêm Đàm không biết tiểu thiếu gia đang làm gì, nhưng tiểu thiếu gia làm việc kỳ lạ cũng phải ngày một ngày hai, việc hắn phải làm chỉ là bảo vệ tiểu thiếu gia mà thôi.
Lúc nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên nôn nóng chạy tới, Diêm Đàm đem đầu thuốc là bóp tắt, đứng dậy muốn tiếp tục đi theo, thong thả đi về phía trước muốn chờ Nghiêm Thanh Viên vượt qua anh ấy, vừa mới xoay người lại nghe từ phía sau truyền đến giọng nói của tiểu thiếu gia.
"Anh là vệ sĩ của tôi phải không?"
Diêm Đàm choáng váng, xoay người nói: " Tiểu thiếu gia, có việc...gì...sao?"
Nhưng mà Nghiêm Thanh Viên bắt lấy không phải anh ấy, mà là một người đàn ôngăn mặc mộc mạc thân hình béo dáng người cường tráng, người đàn ông kia rất cao, Nghiêm Thanh Viên phải ngước nhìn.
"Hửm?" Người đàn ông hơi béo sắc mặt lạnh lùng, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất bị giẫm nát, "Mày nói cái gì?"
"Xin lỗi, là chúng tôi nhận sai người, ngại quá." Diêm Đàm ba bước thành hai xuất hiện trước mặt Nghiêm Thanh Viên, duỗi tay túm cánh tay kéo Nghiêm Thanh Viên, như cố ý lại như vô tình chắn phía sau, "Thật sự xin lỗi."
"Này, bọn mày tự tìm đến đây rồi không nói gì đã muốn đi?" Người đàn ông hơi béo hiển nhiên tâm trạng rất kém.
Diêm Đàm đương nhiên biết người đàn ông hơi béo này tâm trạng đang không tốt, lúc hắn quan sát tiểu thiếu gia theo bản năng sẽ điều tra xung quanh, người đàn ông hơi béo này vừa mới cùng bạn gái chia tay, lúc đó rống to với đầu dây bên kia làm người đi đường đều chú ý nhìn sang.
Bây giờ Nghiêm Thanh