Người muốn đọc sách, là độc giả, tác giả muốn cho độc giả thấy cái họ muốn đọc, mà Cố Hãn Hải thay đổi thân phận, đè bẹp kẻ địch, đá bay nam phụ độc ác, tất cả những điều này đều sảng* đến làm sợi tóc cũng run rẩy.
*Sướng, phê, dễ chịu.
Nhưng trên thực tế không ai muốn làm một pháo hôi, không ai muốn làm một đá kê chân* cả, mặc dù cậu không thay đổi được gì, nhưng ít nhất cậu hy vọng chủ sức lực ít ỏi của mình có thể làm được điều gì đó.
"Là như vậy sao?" Tịch Hạc khởi động xe, "Nếu con đã nói như vậy thì mẹ sẽ không nhúng tay vào.
"
*Bàn đạp.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, dường như không ngờ vậy mà dễ dàng được mẹ đồng ý như vậy, nhưng chẳng phải mẹ cậu có tính cách muốn gì nhất định sẽ có được sao?
"Làm sao vậy?" Tịch Hạc nhìn đứa trẻ nhỏ nhà mình ngồi ở ghế sau lúc này đang mở to đôi mắt tròn tròn nhìn mình, bà hỏi.
"Chẳng lẽ mẹ không tranh luận với con nhiều hơn sao?"
"Vì sao mẹ phải làm như vậy?" Tịch Hạc thản nhiên nói, "Người ưu tú khắp nơi đều có, hắn thật sự hiếm thấy nhưng chưa chắc là duy nhất, con thích thì cứ tự mình cầm chơi đi.
"
Nghiêm Thanh Viên nghe được mà ngây ngẩn, nói: "Con không có ý chơi đùa với Cố Hãn Hải.
"
"Đó là chuyện của con, con phải tự học cách tự cất đồ chơi của mình đi, nếu con quản không tốt, mẹ sẽ luôn can thiệp.
" Tịch Hạc nói xong sau đó hỏi, "Con về nhà với mẹ, hay là đến cái nhà nhỏ con thuê kia?"
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Con về nhà thuê ạ.
"
"Con hoàn toàn không định quay về sao?" Tịch Hạc nhíu mày.
"Không phải ạ, bởi vì ở đây đi học thuận tiện hơn, không phải mẹ nói bây giờ mọi người đều rất bận sao? Công việc vốn dĩ đã rất khó khăn, con không nên gây phiền phức trong nhà nữa.
"
Tịch Hạc hơi nhướng mày, cuối cùng khẽ cười nói: "Nếu con muốn vậy, mẹ không sao cả.
"
"Hay là mẹ để con xuống ở đây đi, vốn dĩ rất gần, con tự trở về là được ạ.
"
Tịch Hạc trực tiếp dừng xe ở ven đường, Nghiêm Thanh Viên xuống xe, hơi nghiêng đầu gõ cửa sổ xe, Tịch Hạc hơi hạ cửa sổ xe xuống.
"Mẹ ơi, chào mừng mẹ về nhà ạ, chờ công việc của mọi người không bận nữa, con sẽ trò chuyện với mẹ nhiều hơn.
"
Sắc mặt Tịch Hạc vốn có chút không vui rõ ràng có chút thay đổi, một tay để lên cửa sổ xe như vô tình lại như cố ý ừ một tiếng, Nghiêm Thanh Viên cũng không nói thêm gì nữa, tự động rời đi.
Tịch Hạc nhìn bóng lưng Nghiêm Thanh Viên, vươn tay vén mái tóc xoăn gọn gàng ra sau, lộ ra vầng trán trắng nõn, trên gương mặt mang theo chút phiền muộn, đột nhiên mở điện thoại gọi điện.
Bản thân Diêm Đàm vẫn luôn đi theo phía sau tiểu thiếu gia, nhận được cuộc gọi lạ, bản thân vốn muốn cúp máy, nhưng lại như bị ma xui quỷ khiến nhận cuộc gọi.
"Diêm Đàm.
" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của một người phụ nữ có chút lạnh nhạt nghe quen quen, âm thanh này nháy mắt làm Diêm Đàm cảm giác như đang đối mặt với Tịch Hạc, tức khắc mồ hôi đổ như mưa, vì sao phu nhân biết số điện thoại của anh ấy, chủ chính của anh ấy không phải nhị thiếu gia sao?
"Phu nhân.
"
"Nhà hàng nơi Cố Hãn Hải làm việc là nhà hàng nào?" Tịch Hạc hỏi, cùng với âm thanh chiếc xe quay đầu, tốc độ lái nhanh.
Cố Hãn Hải đang giúp việc ở sau bếp, bây giờ vẫn chưa đến lúc đông khách nhất nên hắn có thể xử lý một số món ăn, nhưng lúc này quản lí nhà hàng vội vàng đến sau bếp tìm hắn.
"Cháu mau đi với chú.
" Lúc này quản lí nhà hàng lau mồ hôi, ánh mắt kỳ lạ nhìn Cố Hãn Hải vài lần, Cố Hãn Hải không hiểu lý do, vẫn giữ im lặng đi theo.
Mặc dù nói là nhà hàng, nhưng diện tích nhà hàng rất lớn hơn nữa còn thiết kế phòng riêng khép kín, quản lí nhà hàng lập tức dẫn Cố Hãn Hải đi, lọt vào mắt là một đôi giày cao gót màu đen và đôi chân tinh tế trắng nõn đang ngồi trên ghế trong căn phòng kín, nháy mắt hắn đã hiểu thân phận người ngồi bên trong.
"Phải nói chuyện cẩn thận, phục vụ cẩn thận, là khách hành lớn đó, vừa rồi ông chủ gọi điện thoại nói nhất định phải chăm sóc tốt, lát nữa ông chủ sẽ tự mình lại đây, đối phương yêu cầu cậu chăm sóc, cho dù như thế nào cũng phải tiếp đón chu đáo.
"
Cố Hãn Hải gật đầu, mặc dù nghe quản lí nhà hàng khẩn trương đến mức nói hơi lắp, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, tựa như cho dù là ai hắn đều tin tưởng có thể phục vụ tốt nhất.
Quả nhiên Cố Hãn Hải nhìn thấy Tịch Hạc, Tịch Hạc dường như không thích hợp với bầu không khí như vậy, có lẽ là vì mặc dù là phòng riêng nhưng thật sự quá nhỏ, không thể chịu nổi khí chất của bà.
"Ngồi.
" Tịch Hạc vốn không định coi Cố Hãn Hải thành người phục vụ, thậm chí còn dễ gần mời hắn ngồi xuống đối diện, Cố Hãn Hải thuận theo ngồi xuống.
Tịch Hạc lại một lần đánh giá thiếu niên trước mặt, không thể không nói đây là một thiếu niên cho dù ở mặt nào cũng có thể xứng với hai chữ xuất sắc.
"Xin hỏi dì tìm cháu có việc gì?" Cố Hãn Hải hỏi.
Tịch Hạc tùy ý nghịch chén trà trước mặt, móng tay dài nhẹ nhàng gõ lên tách trà, biểu cảm của bà không có sự kiêu ngạo lúc trước Cố Hãn Hải đã thấy, bây giờ nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
Cố Hãn Hải an tĩnh đợi, sau đó mới nghe thấy Tịch Hạc chậm rãi nói: "Viên Viên dường như rất thân thiết với cậu?"
"Có lẽ vậy.
"
"Cậu thật sự là một người rất xuất sắc, nhưng dù ưu tú đến đâu cũng không phải là cái cớ để thân với ai, vì sao Viên Viên sẽ thân thiết với cậu? Lẽ nào tôi không ưu tú sao?"
Cố Hãn Hải: "! "
Đột nhiên hắn không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, lúc này người phụ nữ luôn toát ra khí chất khôn khéo lanh lợi giờ đây lại hiếm thấy lộ ra sắc mặt bối rối.
"Tôi cho dù là diện mạo hay là năng lực, tôi đều rất xuất sắc mà.
" Tịch Hạc trước giờ luôn là một người phụ nữ kiêu ngạo tự tin, "Không chỉ con trai lớn con trai thứ tán thưởng tôi, tôi không hiểu nổi, tôi rốt cuộc có chỗ nào không lọt được vào mắt Viên Viên chứ.
"
Cố Hãn Hải: "! "
"Cậu dùng cách gì mới có thể khiến Viên Viên mê đắm cậu như vậy?"
Cố Hãn Hải nhìn Tịch Hạc, biểu cảm của bà cũng không giống như giả vờ, bà là thật sự buồn rầu, Cố Hãn Hải đột nhiên không biết nên nói gì.
"Trạch Thanh và Trạch Thủy không giống với Viên Viên, bọn họ vẫn luôn rất xuất sắc, hơn nữa biết mình muốn gì, biết làm thế nào, biết làm thế nào để đưa ra yêu cầu với tôi, nói thật hai đứa nhỏ này rất dễ chăm sóc.
" Trong lòng Tịch Hạc tất cả đều là buồn khổ, "Nhưng tôi thật sự không biết ở chung với Viên Viên thế nào, đứa nhỏ này vốn dĩ rất ngốc, ánh mắt nhìn người lại cực kém, cũng không biết đòi hỏi với tôi, rõ ràng chỉ cần nó chịu mở miệng tôi có gì mà không theo nó, sao nó lại không chịu thân thiết với tôi?"
Cố Hãn Hải nhìn Tịch Hạc trước mặt, loáng thoáng giống như hiểu được gì đó, hỏi: "Dì rất muốn thân thiết với Nghiêm Thanh Viên sao?"
"Nói tào lao quá, đó là con của tôi, tôi sinh ba đứa con, đứa nhỏ này là đứa dễ thương nhất hiểu chưa?" Tịch Hạc thật sự sắp bị chọc tức hộc máu, "Tôi đã vô cùng tôn trọng ý kiến của con trai, vừa rồi tôi còn nói là sẽ ở cạnh với nó, nó muốn làm cái gì tôi đều cho, nhưng nó vậy mà không chọn về nhà với tôi, mà là đi về nhà thuê, làm sao? Tôi ở nhà nó không chịu vui vẻ quay về sao?!"
Vẻ mặt Tịch Hạc rõ ràng rất buồn khổ, con trai của bà, vì sao không muốn thân mật với bà?
Rõ ràng khi còn nhỏ vẫn là một đứa bé nhỏ xíu dễ thương như vậy, mỗi ngày tìm bà muốn ôm một cái còn muốn làm nũng, không ôm thì không ngủ được, chỉ cần bà ở nhà thì sẽ dính lấy bà, vì sao càng lớn càng trở nên xa lạ vậy?
Cố Hãn Hải nghe Tịch Hạc nói thì trong lòng đã hiểu rõ, nếu Tịch Hạc là thái độ như này thì!
"Trước đó tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?"
"Ừm hửm.
" Tịch Hạc dựa vào trên sô pha.
"Ngài ghét bỏ qua Nghiêm Thanh Viên sao?"
"Tôi ghét bỏ nó cái gì? Miếng thịt trên người mình thì sao tôi phải ghét bỏ nó chứ?"
"Nhưng không phải ngài vẫn luôn nói em ấy ngốc sao?"
"Không phải nó thật sự ngốc sao?" Tịch Hạc rất đương nhiên nói, "Học ở trường cũng không làm tốt, cũng không có bất kỳ thiên phú nào.
"
"Cho nên ngài sẽ nói ngay trước mặt em ấy rằng em ấy ngốc sao?" Cố Hãn Hải nói.
"Đúng vậy, sự thật chính là sự thật, tôi trước giờ sẽ không nói dối, nó cũng phải tự mình biết lấy điều này, biết bản thân ngốc thì phải đề phòng bản thân ngốc, ít nhất sẽ không bị người ta lừa.
"
"Ngài còn nhớ một người tên là Tống Diễn Chi không? Đã từng là bạn của Nghiêm Thanh Viên.
"
"Biết.
" Lúc Tịch Hạc nhắc đến người này trên mặt hiện ra vài tia khinh miệt, "Đứa nhỏ này thật là một chút đề phòng cũng không biết, người ta rõ ràng là muốn tiếp cận làm quen mà cũng không biết đề phòng gì hết, tôi còn đặc biệt cho nó danh sách những người bạn có thể kết bạn chơi chung, trên danh sách đều là tôi tự mình lựa chọn thân phận địa vị nhân phẩm đều rất phù hợp với nó, những người thích hợp để kết bạn, đứa nhỏ này còn giận dỗi với tôi, Tống Diễn Chi kia rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ? Cuối cùng chẳng phải là được lợi ích rồi âm thầm lặng lẽ ngừng lại* sao?"
* 偃旗息鼓 (Hành quân lặng lẽ): Ngừng chiến hoặc âm thầm chấm dứt hoạt động, hoặc ngừng làm việc gì đó.
Cố Hãn Hải nhìn Tịch Hạc, đây quả thật là một người phụ nữ mạnh mẽ có chính kiến của mình, chỉ sợ đối với bà tất cả hành động của bà đều là tốt vì Nghiêm Thanh Viên, nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên quan điểm về đúng sai và lợi ích vẫn chưa hình thành thì cậu hoàn toàn không hiểu.
"Vì sao dì ở trước mặt tôi gọi Nghiêm Thanh Viên là Viên Viên, nhưng ở trước mặt em ấy lại gọi bằng họ tên em ấy?"
"Lúc tôi gọi Nghiêm Trạch Thủy cũng gọi cả tên lẫn họ.
"
Ý lời nói là phải công bằng sao?
"Đứa nhỏ này sau khi gặp cậu, trưởng thành không ít.
" Giọng điệu Tịch Hạc thay đổi, mang theo vài phần xúc động, bà rũ đôi mắt xuống, nói, "Tôi muốn phần hợp đồng cậu đã ký với nó, nó từ chối, nói nói phải phụ trách với cậu, để cậu lựa chọn làm việc cậu muốn làm, trước kia chắc chắn nó sẽ không nghĩ những điều này, thời gian tôi ra nước ngoài cũng khá ngắn ngủi, đứa nhỏ này lớn lên như thế nào?"
Lông mi Cố Hãn Hải khẽ run, hơi ngước mắt nhìn Tịch Hạc: "Vì sao dì muốn hợp đồng của tôi?"
"Cậu là một học sinh rất giỏi, rất dễ uốn nắn, chỉ cần ở dưới tay tôi tôi có thể giúp cậu dạy cậu có lợi cho Nghiêm gia thậm chí là! Có lợi cho việc trợ thủ Nghiêm Thanh Viên, cho dù như thế nào, bây giờ Nghiêm gia cũng chỉ là một gia đình phân nhánh, con trai của Tịch Hạc tôi, sao có thể thấp hơn người khác?"
Cố Hãn Hải trầm mặc, những lời lúc trước hắn nói, Nghiêm Thanh Viên đều nghe vào.
"Nghiêm Thanh Viên là một người rất biết lắng nghe lời mọi người, người khác nói một hai câu sẽ rất dễ dàng để trong lòng, nếu trong lúc vô tình nói ra lời những lời tổn thương em ấy, em ấy sẽ không nói gì cả, cũng không phản bác, em ấy chỉ biết nhớ kỹ điều ấy.
"
Sắc mặt Tịch Hạc lập tức cứng đờ, dần dần sắc mặt càng trầm hơn, suy tư một lát mới nửa tin nửa ngờ hỏi: "Tôi tổn thương nó?"
Bản thân Tịch Hạc cũng không biết mình đã làm việc gì để bị cho rằng là tổn thương Nghiêm Thanh Viên, bản tính như thế, tay bà nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhưng nếu thật sự đã làm, bà đương nhiên cũng sẽ không chạy trốn trách nhiệm.
"Ví dụ như?"
"Chuyện này người làm mẹ như ngài hẳn là nên tự suy nghĩ, mà tôi không thể lúc nào cũng chú ý lúc ngài và Nghiêm Thanh Viên ở cạnh nhau, cho nên chỉ sợ tôi không có cách nào cung cấp cho ngài tin tức chuẩn xác.
" Cố Hãn Hải từ chối rất dứt khoát, nhưng sau đó lại nói thêm một câu, "Khi đối xử với Nghiêm Thanh Viên, thật ra cách tốt nhất chính là trực tiếp nói cho em ấy ngài đang nghĩ gì, ví dụ như, ngài hy vọng em ấy làm nũng với ngài, cũng không ngại em ấy làm chuyện gì, những lời này, cứ nói thẳng là được.
"
Tịch Hạc há hốc mồm, nếu làm như vậy, người mẹ uy nghiêm như bà phải làm sao đây?
Nhưng bà lại trầm mặc.
Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh hai đứa nhỏ này, từ trước đến giờ đều có lập trường rất rõ ràng, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại không giống vậy.
Đứa nhỏ này làm bà nghi ngờ rốt cuộc có phải sinh ra từ tử cung của mình hay không, đứa nhỏ này mềm mại nhạy cảm, đối với tình cảm ỷ lại nghiêm trọng, khi còn nhỏ là như thế, dần dần bản