Đứa trẻ mười sáu tuổi, là thời điểm dễ chịu dụ dỗ nhất.
Đối với tất cả mọi thứ vẫn còn hiếu kỳ, Trần Kiều Kiều vô cùng tin tưởng Nghiêm Thanh Viên sẽ muốn gia nhập với bọn họ.
Trần Kiều Kiều muốn làm cái gì, Chu Hạ biết rất rõ, chỉ có thể nói Trần Kiều Kiều quá mức tự tin về bản thân, nói như nào thì Nghiêm tiểu thiếu gia cũng là tiểu thiếu gia được ngâm trong biển tiền tài cẩn thận nuôi lớn, sao có thể một chút kiến thức cũng không có.
Chu Hạ có chút ý niệm muốn xem Trần Kiều Kiều diễn kịch hay.
Mà lúc này...
"Em không nhuộm tóc." Vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên vô cùng nghiêm túc, rất nghiêm túc nói với thợ cắt tóc.
"Bây giờ đã là nghỉ đông, trường học sẽ không quản." Trần Kiều Kiều nói.
"Không được." Nghiêm Thanh Viên sao cũng không vui, mặc dù phong cách trường học Nhân Giáo sẽ không quy định kiểu tóc, nhưng sống với Cố Hãn Hải nửa năm, cũng chú ý đến rất nhiều người đều có cách nói nhuộm tóc đều không phải là đứa trẻ ngoan.
"Vậy...!Vậy thì không nhuộm nữa." Cô ta cũng không muốn ép buộc người khác quá mức để cho mình bị ghét.
Trần Kiều Kiều nhìn mái tóc của Nghiêm Thanh Viên, thật ra mái tóc của Nghiêm Thanh Viên cũng không phải màu đen tiêu chuẩn, mà là màu hạt dẻ sẫm không đều màu, trông mềm mại, cảm giác sờ lên càng giống như cảm giác đang sờ thú cưng lông xù, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Mái tóc của Nghiêm Thanh Viên vốn dĩ nên cắt, có chút dài rồi.
Thợ cắt tóc dường như rất thích Nghiêm Thanh Viên, luôn cùng Nghiêm Thanh Viên trò chuyện, sau khi biết Nghiêm Thanh Viên chỉ là học sinh cấp ba thì cười tươi có chút khéo léo, liếc nhìn Trần Kiều Kiều, Trần Kiều Kiều nhún vai, làm một cử chỉ nhỏ giọng.
——
"Trần Kiều Kiều sao còn chưa đến nữa nhỉ?" Đoàn người đại khái bảy tám người có nam có nữ, đứng ở trước cửa một siêu thị bình dân, người nào cũng rạng rỡ tươi đẹp, trai xinh gái đẹp không hợp với bầu không khí xung quanh, trong đó có một chàng trai đeo khuyên tai nhướng mày, "Có phải mọi người nghe nhầm không? Vì sao Trần Kiều Kiều lại chạy tới đây?"
"Không sai đâu là ở đây." Chàng trai cầm máy ảnh chụp một bức ảnh từ xa, "Thật ra nơi này khá đẹp."
"Bởi vì sắp qua năm mới rồi, hẳn là có bố trí lại cho đẹp."
"Cứ cảm thấy trong không khí có một mùi gì đó."
"Tôi vừa nhìn thấy bên đó hình như là khu rau củ, hẳn là mùi lá rau thối."
"Nếu mọi người không thích nơi này, thật ra chúng ta có thể đổi chỗ." Đột nhiên trong đám người xuất hiện một thiếu niên xa lạ giọng nói hơi non nớt, tất cả mọi người đều phìn về phía phát ra âm thanh.
Thiếu niên đứng ở nơi đó, bên trong chiếc áo khoác thoải mái màu trắng là quần áo màu đen lộ ra dáng người vô cùng tinh tế, đen trắng tương phản mãnh liệt làm nổi bật càng khiến niên đẹp đẽ lộ ra càng tinh xảo hơn, lúc này thiếu niên dường như đang không vui, hơi nghiêng đầu nhướng mày, con ngươi đen nhánh nhìn bọn họ một cách chăm chú, giống như người mẫu tuổi thiếu niên bước ra từ tủ kính.
Mái tóc được tạo kiểu tinh xảo của Nghiêm Thanh Viên không ngoan ngoãn như thường lệ, mà bồng bềnh mềm mại, với những đường cong độc đáo, làm cho Nghiêm Thanh Viên thêm nổi bật hơn bình thường một chút.
Trần Kiều Kiều nhếch đôi môi đỏ mọng, liền biết đám bạn thấy sắc quên nghĩa này sẽ thích mặt của tiểu thiếu gia.
Vừa nói một tay Trần Kiều Kiều ôm lấy cổ Nghiêm Thanh Viên, cúi người về phía trước, ngửi mùi hương thoải mái độc đáo trên người Nghiêm Thanh Viên, cảm thấy lòng hư vinh của mình thật sự là được thỏa mãn cực lớn, em trai đáng yêu như vậy ai mà không muốn.
"Cậu là Nghiêm Thanh Viên?" Chàng trai đeo khuyên tai trong đám người ánh mắt rõ ràng sáng rực lên.
Nghiêm Thanh Viên nhìn thoáng qua đối phương, như là không cảm thấy hứng thú, có chút lạnh nhạt, nhưng rõ ràng cố tình lạnh nhạt, lại làm người ta không ghét nổi.
Ai lại ghét Samoyed tuổi nhỏ với bộ lông xù bồng bềnh luôn được tấm rửa sạch sẽ chứ? Cho dù nó không để ý đến bạn.
"Ngày thường đều là chúng ta đi chơi, hôm nay để Nghiêm tiểu thiếu gia dẫn chúng ta đi chơi." Trần Kiều Kiều cười nói.
Truyện Ngôn Tình
Đối phương đánh giá Nghiêm Thanh Viên từ trên xuống dưới: "Chị Kiều Kiều, có phải chị ăn hiếp người ta không? Đây vừa nhìn là biết phong cách chị thích phải không? Cưỡng chế người ta mặc quần áo chị thích là thói xấu gì đây?"
"Làm sao, không được à?" Có trời mới biết cô ta thật sự siêu thích nhìn em trai trắng nõn lộ ra cái bụng nhỏ và bờ vai gợi cảm.
Nghiêm Thanh Viên nhìn nhóm người xa lạ cả trai lẫn gái này, giọng điệu quen thuộc khi bọn họ nói chuyện, và rất tự nhiên trêu ghẹo mình không có bất cứ ác ý trêu chọc nào, có thể thấy được mối quan hệ của bọn họ thật ra khá tốt.
Những người này cơ bản đều cao hơn so với cậu, bất kể nam nữ, khiến Nghiêm Thanh Viên lúc đứng trong đó cảm giác được tuổi của mình khác nhau.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cảm giác mái tóc của mình bị chạm vào, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn nhau với một người đàn ông trong đó.
Người đàn ông cười: "Dọa sợ rồi sao? Xin lỗi, nhìn thấy quanh vành tai của em có những sợi tóc dính lên ấy, tôi giúp em lấy xuống rồi."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Cảm ơn."
"Tên của tôi là Lư Khôi."
"Em là Nghiêm Thanh Viên."
"Thanh Viên là cái tên hay, rất có ý thơ." Lư Khôi nói.
"Tên Khôi của anh là cái gì Khôi ạ?" Nghiêm Thanh Viên rất ít khi thấy sẽ có người dùng chữ này làm tên.
"Là tro bụi, tro bụi không đáng để mắt đến." Lư Khôi híp mắt cười, nhưng tươi cười kia lại nhiều trào phúng và lạnh lẽo.
"Tên rất độc đáo." Người bình thường sẽ không đặt tên cho con cái của mình là tro bụi như vậy nhỉ, hay là thật ra là về màu sắc?
Nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên suy tư, Lư Khôi dứt khoát giải thích nói: "Tôi là con riêng, sau đó bị nhận về nhà, mẹ kế không thích tôi cho nên sửa tên này, hy vọng tôi giống như tro bụi không đáng để mắt đến."
Con riêng, Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt.
"Đây không phải bí mật gì, cảm giác em sẽ trở thành bạn của chúng tôi, chi bằng nói trước cho em." Lư Khôi nhún vai, khuyên tai tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng.
Em không định trở thành bạn với mọi người, những lời này cuối cùng vẫn không nói ra được, đối phương người đông thế mạnh, bản thân đột nhiên nói một câu như vậy chẳng phải là quá không có mắt nhìn sao.
"Tiểu thiếu gia muốn dẫn chúng ta đi đâu nè?" Đột nhiên có người nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên mới phát hiện mình vậy mà đột ngột trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Nghiêm Thanh Viên theo bản năng muốn hỏi Chu Hạ, nhưng lại nảy sinh ý nghĩ ngừng cầu trợ giúp.
"Mọi người muốn đi đâu ạ?" Nếu nói rốt cuộc Nghiêm Thanh Viên quen thuộc nơi nào, có lẽ chính là tòa trung tâm thương mại này.
Đây là trung tâm thương mại gần nhà thuê, tầng hầm là siêu thị, bên trong siêu thị cần thứ gì đều có hết, phía trên là một số cửa hàng bán buôn, ở lầu bốn lầu năm là khu ẩm thực.
Đây là nơi Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải thường tới nhất.
Nhưng mặc dù Nghiêm Thanh Viên đang sống trong giàu có lại không biết mình giàu, nhưng lại vì sống với Cố Hãn Hải một thời gian dài nên cũng phát hiện được những người bạn này của Trần Kiều Kiều, tám phần chính là trong vòng con nhà giàu vẫn luôn hỗn loạn mà Chu Hạ đã giao du, tuy trông giống như những người bình thường thường xuyên qua lại trên đường, nhưng trên thực tế toàn thân trên dưới đều ẩn chứa sự xa xỉ trên từng chi tiết.
Nghiêm Thanh Viên còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đã tự ý chặn vòng bạn bè, không biết nhóm con nhà giàu thích chơi gì, hẹn ở chỗ này...!Cậu có chút hối hận.
Lúc Trần Kiều Kiều nói cậu chọn nơi tập hợp, cậu nên suy xét đến điều này.
Hiện tại thật sự rất xấu hổ.
"Tới cũng tới rồi, chi bằng đi xung quanh xem thử." Lư Khôi nửa che trước mặt Nghiêm Thanh Viên, "Tôi đã từng đến nơi này với bạn học, lượng người ở đây rất nhiều, đồ ăn cũng ngon dã man."
Nghiêm Thanh Viên rất bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Lư Khôi đột nhiên che trước mặt cậu, không hiểu tâm trạng có chút phức tạp.
Lúc này Trần Kiều Kiều cười ý vị sâu xa, sau khi cùng Lư Khôi nhìn nhau một cái thì Trần Kiều Kiều giơ ngón tay cái lên.
Lư Khôi nở nụ cười tươi có chút ẩn ý.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy Lư Khôi này dường như là cố ý đến bên cạnh mình.
"Đây là lần đầu tiên mặc quần áo như vậy sao?" Lư Khôi khẽ mở cổ áo khoác trắng của Nghiêm Thanh Viên, lộ ra quần áo màu đen bên trong, đường cong vòng eo tinh tế độc đáo của thiếu niên rất đẹp, "Thấy em vẫn luôn mặc áo khoác."
"Vâng, lần đầu tiên." Nhưng cậu mặc áo khoác không phải vì sợ người khác nhìn mà là sợ hãi mình sẽ vì vậy mà bị cảm lạnh.
"Là người trong nhà không cho mặc sao?"
"Không tính." Chỉ là quần áo của cậu không chuẩn bị dạng như vậy mà thôi, Nghiêm Thanh Viên đến bây giờ vẫn còn cảm giác quần có phải sắp rớt xuống không.
"Cha mẹ luôn thích dựa theo cách của mình để kiểm soát ăn mặc của con cái, chúng ta chắc chắn cũng sẽ có phong cách mình thích không phải sao?" Lư Khôi không hề báo trước tiến lên nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai Nghiêm Thanh Viên, "Em có muốn xỏ lỗ tai thử không?"
Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuyên tai của Lư Khôi, khuyên tai và khuyên đinh trông khá nhiều, nhưng...
"Không cần." Cậu không thích những đồ vật nho nhỏ sáng lấp lánh đó, rất đắt tiền còn dễ bị mất, không tiết kiệm chút nào.
"Em không có sở thích gì đặc biệt sao?" Lư Khôi hỏi.
"Em không có nhu cầu gì với ăn mặc." Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nghiêm túc nói, "Anh cả anh hai cũng không ép em mặc quần áo, bọn họ mua quần áo cho em đều là chuẩn bị cẩn thận cho em, tình cảnh trong nhà em không giống với trong nhà của anh."
Lư Khôi nhìn Nghiêm Thanh Viên, không nói gì.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lập tức phát hiện trong giọng nói của mình không đúng: "Em không có ý nói gia đình của anh không tốt."
"Chỉ là thuận miệng nói đã lập tức bảo vệ gia đình của em, được làm người nhà của em nhất định là việc vô cùng hạnh phúc." Lư Khôi cũng không tức giận, ngược lại cười, cười trông có vẻ lương thiện, đột nhiên vươn tay xoa loạn mái tóc Nghiêm Thanh Viên, "Thật ra em rất thích hợp với kiểu tóc ngoan ngoãn, nhìn sẽ càng đáng yêu hơn."
Trần Kiều Kiều lập tức chen vào: "Cậu đây là vũ nhục thẩm mỹ của tôi à?"
"Thẩm mỹ nam nữ khác nhau." Lư Khôi nhún vai tỏ vẻ vô tội.
"Cậu không cảm thấy tiểu thiếu gia đáng yêu sao?"
"Thanh Viên đương nhiên đáng yêu, mặc quần áo lộ ra dáng người như vậy, còn có thể đáng yêu như vậy cũng là một loại thiên phú." Lư Khôi vừa nói vừa móc lấy vạt áo của Nghiêm Thanh Viên, động tác này rõ ràng