Hôn môi là một việc rất thân mật, cho dù là ai đều sẽ không quên được một nụ hôn bất ngờ.
Đây là một nghi thức mang nhiều ý nghĩa bí ẩn khác nhau, Nghiêm Thanh Viên sẽ không xem nhẹ.
Nụ hôn này, tồn tại ý nghĩa gì?
Nếu đổi lại là người khác làm, Nghiêm Thanh Viên có thể sẽ tự hỏi, có phải là thích mình không.
Nhưng chỉ duy nhất Cố Hãn Hải sẽ không.
Ở trong sách, đồng đội đã từng đồng cam cộng khổ, đối thủ thưởng thức lẫn nhau, bạn bè không rời không bỏ, trong cuộc đời xuất sắc của Cố Hãn Hải, thời sinh viên ngắn ngủi của hắn chẳng qua chỉ là tình bạn đồng hành đơn giản mà thôi.
Cố Hãn Hải đối với tất cả đều không để vào mắt chút nào, hắn có thể buông bỏ tất cả đi xa, đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói điều này cậu không lý giải nổi, chẳng lẽ hắn không có chuyện mình thích và lưu luyến sao?
Mặc dù trong sách không nói rõ, nhưng tình cảm quá mức lạnh lùng của Cố Hãn Hải lại được tiết lộ trong từng dòng chữ, dù cách hành văn hoa mỹ đến đâu cũng không ngăn được cảm giác lạnh như băng mãnh liệt toát ra từ đó.
Nhưng Cố Hãn Hải chỉ gần lạnh như băng chứ không phải thờ ơ lãnh đạm, hắn vẫn sẽ giúp đỡ người khác, sẽ giúp đỡ người có ích cho mình.
Vì đã có câu chuyện từ trước đó, Nghiêm Thanh Viên đương nhiên sẽ không có những ý nghĩ không thực tế với Cố Hãn Hải, vậy khả năng duy nhất chính là hắn đang giúp mình giải vây.
Cho nên Nghiêm Thanh Viên đối với nụ hôn chỉ chạm nhẹ vô cùng đơn giản này của Cố Hãn Hải, hẳn chỉ là ôm tâm lí trợ giúp cậu.
Hy sinh vì để Lư Khôi từ bỏ ý đồ cưỡng ép người khác.
"Cảm ơn.
" Nghiêm Thanh Viên nói một tiếng cảm ơn, phát ra từ tận đáy lòng.
Lúc này Cố Hãn Hải quay đầu lại, cảm xúc phức tạp trong đôi mắt đen láy nhìn cậu, Nghiêm Thanh Viên nhìn mà không hiểu.
Lúc này nên đuổi theo mới đúng, bản năng Cố Hãn Hải nói cho hắn như vậy, nhưng lý trí lại ngăn lại.
Tình huống không đúng.
Lại một lần nữa Cố Hãn Hải cảm nhận được cảm giác thoát ly khống chế này, Nghiêm Thanh Viên là ngoài ý muốn duy nhất liên tục xuất hiện trong thế giới được lên kế hoạch cẩn thận của hắn, cậu mãi mãi sẽ không bao giờ phát triển dựa theo phương hướng hắn muốn.
Cố Hãn Hải giật giật khóe miệng, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Trước khi biết được cảm giác không phù hợp này là gì, bất cứ nỗ lực gì đều không còn ý nghĩa nữa.
"Thật sự không cần đưa?" Chu Hạ cúi đầu hỏi.
"Cố Hãn Hải đã liên lạc với xe rồi, ngay bên ngoài tiểu khu, tổng cộng mấy bước thôi, không cần đưa.
"
Chu Hạ nhìn thoáng qua Cố Hãn Hải, cuối cùng gật đầu: "Vậy cậu an toàn rồi thì gửi tin nhắn cho tôi.
"
"Được.
"
Nghiêm Thanh Viên đi theo bên cạnh Cố Hãn Hải, từ trong nhà ấm áp đi ra, tay chân vẫn ấm áp, khi gió lạnh bên ngoài đột ngột thổi vào lại mơ hồ cảm nhận được một tia mát mẻ.
Sắc trời đã tối.
Tuyết lại đang rơi.
Tuyết đã rơi được một khoảng thời gian, trên mặt đất đã tích tụ được một lớp tuyết trắng mỏng.
Nghiêm Thanh Viên hơi thở ra một hơi, lớp khói sương màu trắng phiêu tán trước mắt, ngước mắt lên, lại bị đội một cái mũ, chiếc mũ ấm áp che đi khí lạnh xâm nhập.
"Cố Hãn Hải, cảm ơn cậu hôm nay tới tìm tôi.
" Hai tay Nghiêm Thanh Viên nắm lấy một tay Cố Hãn Hải đã đội mũ cho cậu, "Thật ra mình, có hơi sợ hãi.
"
Cố Hãn Hải không nói gì, an tĩnh đứng đối diện Nghiêm Thanh Viên.
Những ngọn đèn đường màu trắng chiếu sáng những bông tuyết đang từ từ rơi xuống, mà người tuyết đáng yêu nhất trên đời được in trong mắt hắn.
"Tôi không giỏi ở cạnh người khác lắm, tôi cũng không biết cách nói chuyện, tôi rất sợ tôi nói sai cái gì, làm sai cái gì khiến họ mất hứng.
"
Trong sách chỉ cần cậu xuất hiện lúc nào cũng nói những lời khiến người ta không vui, từng giây từng phút lúc nào cũng vậy.
Nghiêm Thanh Viên không hiểu, nhưng cậu không thể không suy nghĩ, vì sao.
Có lẽ là bởi vì bản chất của cậu.
"Cậu có thể đến, tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm.
" Bàn tay đeo găng tay của Nghiêm Thanh Viên siết chặt, cậu đê tiện lấy Cố Hãn Hải làm lá chắn, nhưng nhìn Cố Hãn Hải thuận lợi mọi thứ, rồi lại có chút tự ti.
Cố Hãn Hải có thể giúp đỡ tất cả mọi người, mà cậu lại như một con rùa rụt cổ, cái gì cũng không làm được.
Cố Hãn Hải không an ủi cậu, nhưng lúc này Nghiêm Thanh Viên cũng cảm thấy cái cậu cần cũng không phải người khác tới an ủi cậu, lúc này Cố Hãn Hải im lặng lại làm cậu dễ chịu rất nhiều.
"Cậu có thích điều gì không?" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên hỏi.
Cố Hãn Hải vẫn không trả lời lời cậu nói.
Nghiêm Thanh Viên muốn biết Cố Hãn Hải có để ý thứ gì không, điều gì mới có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện lưu lại, điều gì có thể khiến hắn được tận hưởng hạnh phúc mà người bình thường có thể đạt được đây?
"Cậu có thích tiền không? Thích quyền lợi không? Có sở thích gì không? Có thích thứ gì không? Có yêu thích ai không?" Ở trong sách, Cố Hãn Hải chưa từng nói bất cứ từ thích nào, người vô cùng hấp dẫn trong sách, rõ ràng tất cả mọi người đều hiểu được sự ưu tú của hắn, vì sao đến cuối cùng Cố Hãn Hải lại không buông tha cho chính mình?
Cố Hãn Hải an tĩnh, phảng phất đang nghe Nghiêm Thanh Viên nói, nhưng lại dường như không.
"Mình có tư cách, được biết cậu thích gì không?" Nghiêm Thanh Viên nói xong lời này, lập tức hối hận, cậu là ai mà có thể làm cho vai chính cường đại chịu liếc mắt nhìn một cái chứ.
"Biết rồi thì em muốn thế nào?" Cuối cùng Cố Hãn Hải cũng nói chuyện, rất bình tĩnh, lúc này không ai có thể nhìn thấu ý nghĩ nội tâm của hắn.
"Biết rồi, tôi tặng quà sẽ dễ nhằm vào hơn.
" Lý do vô cùng đơn giản, nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói lại rất quan trọng.
"Em muốn tặng quà cho tôi sao?" Âm thanh của Cố Hãn Hải vang lên trong bầu không khí lạnh lẽo, giống như tuyết rơi nhẹ nhàng không một tiếng động.
"Ừm, quà cảm ơn.
" Trong đôi mắt to đáng yêu phản chiếu bóng dáng của thiếu niên có chút u ám, đó là vô cùng mong chờ, và vô cùng tín nhiệm.
"Cái gì cũng được sao?" Cố Hãn Hải hỏi lại một lần nữa.
"Đúng vậy, cái gì cũng được, chỉ cần tôi có thể cho cậu, cậu cứ việc nói.
" Nghiêm Thanh Viên cảm thấy đây có lẽ là cơ hội khó có được, cậu có thể tìm hiểu được Cố Hãn Hải rốt cuộc thích cái gì, có lẽ như vậy cũng có thể tránh được kết cục cuối cùng Cố Hãn Hải cô độc một mình.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt Cố Hãn Hải vẫn đẹp đến kinh người.
Hắn cúi đầu, càng ngày càng tới gần Nghiêm Thanh Viên.
Cho dù ở trong bầu không khí trộn lẫn rất nhiều mùi hương, hai người vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hai người ở với nhau đã nửa năm rồi, chưa từng cãi nhau một lần, chưa từng giận dỗi, bọn họ giống như bánh răng trời sinh đã phù hợp ăn khớp với nhau.
Dựa vào nhau mà chuyển động.
Nhìn Cố Hãn Hải tới gần Nghiêm Thanh Viên nhưng cậu không hề trốn tránh, chỉ nhìn như thế, từ trong nội tâm cậu tin tưởng tuyệt đối Cố Hãn Hải sẽ không làm chuyện không tốt.
Tiểu thiếu gia ngoan ngoãn, ánh mắt nghiêm túc.
Ánh đèn mờ ảo, đêm tuyết an tĩnh, khu vườn nhỏ không người yên tĩnh.
Đèn không quá sáng.
Bầu không khí quá tốt.
Nội tâm thiếu niên không nhịn được nóng lên, bởi việc hôm nay hắn đã làm, nhưng không làm sâu hơn.
Ở đây xuất hiện hai thiếu niên hôn nhau.
Xuất hiện cũng không đột ngột, thật giống như vốn nên là như vậy.
Không thuần khiết như chạm nhẹ vào môi, mà là dẫn dắt thiếu niên kia tìm kiếm, thăm dò, truy đuổi, tò mò, đây như một cuộc thám hiểm bí mật.
Nghiêm Thanh Viên không thể từ chối, hoặc là nói từ đầu tới cuối cậu cũng không biết có nên từ chối hay không, ý nghĩ trong đầu hỗn loạn cả lên, suy nghĩ muốn làm rõ tình huống, nhưng tất cả mọi thứ trở nên không thuận theo lòng người.
Xung quanh tất cả đều lạnh băng.
Nhưng người gần trong gang tấc lại ấm áp.
Hắn truyền lại ấm áp cho cậu.
Lúc Nghiêm Thanh Viên được buông ra, cánh môi ửng đỏ lên.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một ngụm sương trắng, trong mắt rất hoang mang.
"Tôi phải giải thích như thế nào mới tốt đây? Cần một chút nhắc nhở nho nhỏ.
" Nếu như là lúc trước cậu có thể đổ lỗi cho việc vì giúp cậu thoát khỏi dây dưa, vậy lúc này đây cậu nên lý giải thế nào đây?
Sách! Sai rồi hả?
Cố Hãn Hải cúi đầu, nhìn cậu, tiểu thiếu gia đang cố gắng suy nghĩ ra một lý do.
Tiểu thiếu gia không chỉ không từ chối, thậm chí còn định đáp lại.
Giữa bọn họ tồn tại gì đó, Cố Hãn Hải chắc chắn như thế, lại không cách nào phân rõ được, rốt cuộc tồn tại cái gì.
Nhưng mà!
Tiểu thiếu gia sắp khóc mất rồi.
Trong đôi mắt luôn lộ ra đủ loại cảm xúc, lúc này lại mang theo sợ hãi và luống cuống.
Trong lúc nhất thời, Cố Hãn Hải không biết nên làm thế nào.
"Là cái tôi đang nghĩ sao?" Âm thanh như sắp bật khóc, trên khuôn mặt tiểu thiếu gia tràn ngập hoang mang.
Vì sao.
Cố Hãn Hải nghĩ như thế nào cũng không hiểu.
Rõ ràng tiểu thiếu gia không cự tuyệt hắn, rõ ràng cậu thích, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại thể hiện cự tuyệt.
Cố Hãn Hải nghe được giọng nói bình tĩnh của mình: "Tôi muốn thử xem, là cảm giác gì, lúc Lư Khôi nói tôi cũng khá tò mò.
"
"Tò mò sao?" Trong đôi mắt tĩnh lặng của tiểu thiếu gia, bởi vì nghe được những lời này mà có chút ánh lửa lừa mình dối người, nhưng đốm lửa nhỏ này giống như những ánh lửa thiêu đốt đang đốt cháy linh hồn Cố Hãn Hải.
"Ừm, thử xem có phải tôi thích đàn ông hay không.
" Cố Hãn Hải như đang nản lòng nên cúi người, đặt trên tựa lên bờ vai của Nghiêm Thanh Viên, không cho tiểu thiếu gia nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không để lộ ra quá nhiều biểu hiện thỏa hiệp rõ ràng như vậy, "Tôi nguyện ý làm vật thí nghiệm mọi thứ của em, em cũng có thể sao?"
Nghiêm Thanh Viên vươn tay, ôm lấy cổ Cố Hãn Hải, thật lâu sau, một tiếng được tiêu tán trong không khí lạnh giá.
Cho dù là Cố Hãn Hải thì cũng sẽ có lúc hoang mang.
Khi Nghiêm Thanh Viên ôm Cố Hãn Hải, trong lòng không biết rốt cuộc là cảm giác gì.
Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, rất hoảng loạn, rất luống cuống.
Khi Nghiêm Thanh Viên vừa quay đầu lại nhìn, đột nhiên tay cậu bị nắm lấy, kéo mạnh đến bên cạnh một người, mùi hương quen thuộc mang theo gió lạnh từ phía sau Nghiêm Thanh Viên truyền đến, cậu bị giữ chặt một cách mạnh bạo, sau đó đâm sầm vào một cái ôm quen thuộc.
Cho dù không nhìn, Nghiêm Thanh Viên vẫn biết rõ người tới là ai.
"Anh hai ơi?" Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu, nhìn về phía người bên cạnh cậu, nhưng lọt vào trong tầm mặt cậu lại là vẻ mặt lạnh băng của Nghiêm Trạch Thanh, bản thân gương mặt này vốn không mềm mỏng mấy lúc này toàn là tức giận.
Trước mắt Nghiêm Thanh Viên đột nhiên tối sầm, cậu bị Nghiêm Trạch Thanh ném vào người bên cạnh, cậu nghe thấy âm thanh lạnh băng của Nghiêm Trạch Thanh: "Đưa tiểu thiếu gia lên xe.
"
Bản năng Nghiêm Thanh Viên nhận thấy tâm trạng của Nghiêm Trạch Thanh đang rất kém, tài xế phía sau kéo tay cậu: "Tiểu thiếu gia, làm phiền rồi.
"
"Không!" Nghiêm Thanh Viên trực tiếp vùng khỏi tài xế, cố ý dùng ánh mắt hung ác trừng mắt liếc nhìn tài xế một cái, "Em cho anh chạm vào em sao?"
Nghiêm Thanh Viên đã rất lâu rồi không lộ ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt như thế, tài xế khó xử, dường như không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Nghiêm Thanh Viên!" Nghiêm Trạch Thanh hiếm khi nghiêm khắc với Nghiêm Thanh Viên.
"Vì sao anh đột nhiên tức giận? Anh muốn đuổi em đi để làm gì?"
Giờ phút này sự phản nghịch Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn lén giấu đi lại một lần nữa xuất hiện, một màn này gần như trực tiếp hiện lên khoảng thời gian ở chung giương cung bạt kiếm giữa bọn họ nửa năm trước.
Nghiêm Trạch Thanh cảm giác được cảm giác đau đầu quen thuộc đã trở lại.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại phảng phất như đột nhiên phản ứng được cái gì đó, trong mắt có sự hoang mang ngắn ngủi, sao đó lại khôi phục bình tĩnh.
"Anh hai, sao anh lại tức giận?"
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, vừa nãy Nghiêm Thanh Viên kiềm chế bản thân chỉ trong nháy mắt? Đây thật sự là em trai đơn thuần của y sao?
"Nghiêm Thanh Viên.
"
"Vừa nãy em hét lên với anh hai, là em không đúng.
" Lúc này Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu lên, "Em cảm thấy chắc chắn anh hai tức giận là vì em, em không muốn khi anh tức giận vì em, em lại không biết gì hết, làm người trong cuộc, em hẳn là có quyền lợi biết mọi việc.
"
Bản thân Nghiêm Trạch Thanh vốn nổi giận đùng đùng, ít nhất vừa nãy vẫn là như vậy, nhưng đột nhiên nhìn thấy thiếu niên đang cố gắng muốn giả vờ làm một người trưởng thành, bỗng có một tâm trạng buồn cười.
"Viên Viên à, ngoan, lần này anh hai không phải tức giận vì em.
" Nghiêm Trạch Thanh nghe thấy âm thanh của mình, thật ra cũng rất kinh ngạc, cho rằng y sẽ nghiêm khắc đối xử với đứa em trai không nghe lời này, nhưng lại vì mấy câu ngắn ngủi này, cảm giác giữa bọn họ đã thay đổi.
Giữa lúc hoảng hốt, y phát hiện em trai mình đã trưởng thành rất nhiều, trưởng thành đến mức khiến y kinh ngạc.
"Nghiêm Thanh Viên, nghe lời anh hai em nói đi.
" Cố Hãn Hải đột nhiên nói.
Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy thái độ của Cố Hãn Hải, khẽ cắn răng, ngẩng đầu nói với Nghiêm Trạch Thanh: "Nguyên nhân anh hai tức giận là vì vừa nãy nhìn thấy em và Cố Hãn Hải hôn nhau sao?"
Trong chốc lát bầu không khí trở nên cứng đờ.
Tài xế bên cạnh cảm thấy bây giờ mình nên làm một phông nền hòa nhập hoàn hảo, rối loạn quá đi mất.
Nghiêm Trạch Thanh không nói nên lời, Nghiêm Thanh Viên thẳng thắn nói ra kiêng kỵ của y, y thật sự không biết phải giải thích thế nào.
"Anh hai cảm thấy, Cố Hãn Hải hôn em là chuyện khiến người ta rất tức giận, là tức giận về mặt nào ạ?" Nghiêm Thanh Viên cũng không muốn làm Nghiêm Trạch Thanh có khúc