Sẽ bị phát hiện sao? Với người bình thường mà nói hẳn là sẽ không đột nhiên nghĩ đến làm xét nghiệm ADN, nhưng Nghiêm Thanh Viên cảm thấy lúc Cố Hãn Hải và Nghiêm Kỳ Diêu ngồi cùng cạnh nhau thật sự không thể tự lừa mình dối người.
Nghiêm Thanh Viên nhắm hai mắt lại, không dám nhìn đôi mắt của Nghiêm Kỳ Thúy nữa.
Nhưng nếu đã phát hiện ra chân tướng sự việc, nếu là tính cách của Nghiêm Kỳ Thúy sẽ không giữ nguyên như vậy, giống như ông đã nói, ông rất tôn trọng Tịch Hạc, Tịch Hạc cũng tôn trọng ông, con của người lưu lạc ở bên ngoài, sao có thể cho phép.
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên vô cùng rối rắm, càng rối rắm càng cảm thấy đầu choáng váng vô cùng khó chịu, càng khó chịu lại càng mê man, ngủ say từ khi nào cũng không biết.
Khi Nghiêm Thanh Viên mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần nữa đã là nửa đêm, đèn trong phòng đã tắt, không gian yên tĩnh.
Lúc này mọi người hẳn là đã về nhà nghỉ ngơi, Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại muốn nhìn xem người cùng giường với cậu là ai, lại trực tiếp đối diện với một đôi mắt.
Cố Hãn Hải không ngủ, hắn ngồi trên ghế cạnh mép giường, dựa vào, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cậu, dường như sợ cậu ngủ say rồi tắt thở luôn.
Nghiêm Thanh Viên bị ánh mắt này dọa cho sợ hết hồn, ban đêm ban hôm cũng không thèm bật đèn, Cố Hãn Hải cứ như vậy nhìn cậu, quá mức dọa người rồi.
"Vì! Vì sao không ngủ?" Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói chuyện, chưa kịp phục hồi tinh thần.
Cố Hãn Hải vẫn không trả lời, Nghiêm Thanh Viên tiếp tục nói chuyện với hắn.
"Nếu cậu có điều gì muốn nói, có thể dùng điện thoại gõ chữ cho tôi.
" Nói xong Nghiêm Thanh Viên lấy điện thoại từ đầu giường ra, chờ Cố Hãn Hải trả lời.
Cố Hãn Hải hơi rũ mắt, hiếm thấy chịu đặt ánh mắt lên điện thoại.
—— Có chỗ nào không thoải mái không?
"Hông có, bây giờ tui cảm thấy rất ổn, cũng hông choáng váng như lúc vừa mới tỉnh.
" Nghiêm Thanh Viên trả lời, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại.
—— Có cần giúp gì không?
"Tui cảm thấy chắc là hông á, cũng hông khát lắm, có gì cần tui sẽ nói.
" Sau đó Cố Hãn Hải không hỏi chuyện dư thừa nữa, Nghiêm Thanh Viên hỏi, "Ba đâu rùi?"
—— Về rồi.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Bây giờ tất cả mọi người ở Nghiêm gia đều rất yên tâm về cậu, chứng minh mọi người đều thích cậu, cậu có vui hay không?"
Câu hỏi của Nghiêm Thanh Viên không được trả lời.
"Tui vui lắm á, Cố Hãn Hải vốn dĩ chính là xuất sắc như vậy, không ai chán ghét cậu cả.
" Tay Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, nắm chặt thành quyền ở nơi Cố Hãn Hải không nhìn thấy.
Wechat của Cố Hãn Hải cho thấy đang gõ nhiều lần, Nghiêm Thanh Viên nhìn điện thoại chờ tin nhắn được gửi qua, chẳng lẽ Cố Hãn Hải nói rất nhiều nói sao? Vì sao vẫn chưa gửi?
Thật lâu sau Cố Hãn Hải mới gửi một tin nhắn vô cùng ngắn gọn: Vì sao muốn tìm Tư Tuyết Ngữ?
Nghiêm Thanh Viên nhìn tin nhắn này, theo bản năng nói: "Vì muốn trang sổ hộ khẩu về cậu.
"
—— Vì sao muốn tìm trang sổ hộ khẩu?
"Tôi muốn giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của Tư Tuyết Ngữ.
" Nghiêm Thanh Viên nhớ đến dáng vẻ điên cuồng của Tư Tuyết Ngữ khi biết chân tướng sự việc, ánh mắt và động tác của cô, thậm chí là hành vi muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
Nếu như lúc ấy mình không ngất đi, cậu sợ Tư Tuyết Ngữ cứ như vậy đem cậu đánh đến chết.
Đây là mẹ ruột của cậu, mẹ ruột thật sự của cậu, lần này Nghiêm Thanh Viên mới cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Nghiêm Thanh Viên hỏi: "Cố Hãn Hải ơi, bởi vì tôi mà Tư Tuyết Ngữ phải vào bệnh viện tâm thần, cậu có trách tôi không?"
Nhưng lần này Nghiêm Thanh Viên lại không nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, mà là nghe thấy giọng nói thô kệch của Cố Hãn Hải: "Vì sao muốn cho tôi gia nhập hộ khẩu Nghiêm gia.
"
Trái tim Nghiêm Thanh Viên chợt siết lại, Cố Hãn Hải truy vấn khiến cậu có dự cảm chẳng lành.
Nghiêm Thanh Viên cảm nhận được trái tim mình nhảy kịch liệt, nếu không phải bởi vì đã khóc một trận, có lẽ bây giờ cậu sẽ càng thêm kích động cũng không chừng.
"Bởi vì! " Nghiêm Thanh Viên mở miệng, lại phát hiện mình không có cách nào nói ra chân tiếng sự việc một cách rành mạch, chỉ có thể thay đổi một góc độ khác, "Cậu xem đồ của tôi chưa? Cái rương, của tôi.
"
Cố Hãn Hải không trả lời ngay, mà Nghiêm Thanh Viên thì cảm nhận được trái tim mình đập nhanh trong bầu không khí yên tĩnh này, dường như cậu đã hiểu rồi.
Chuyện mình lo lắng ban ngày, có lẽ đã trở thành sự thật.
Chuyện cậu vẫn luôn muốn giấu diếm, đã bị lộ rồi.
"Tôi! " Sau khi Nghiêm Thanh Viên mở miệng, hơi nghẹn ngào, "Tôi biết làm như vậy là sai, nhưng tôi thật sự rất luyến tiếc, tôi chỉ là muốn ích kỷ thêm một chút, tôi không có ác ý với cậu.
"
Cố Hãn Hải an tĩnh nghe, Nghiêm Thanh Viên đang nói cái gì, hắn không hiểu.
Cái rương, hắn chưa từng mở ra.
Nghiêm Thanh Viên vì sao phải khóc thút thít như vậy, hắn cũng nghe không hiểu, nhưng mà!
Cố Hãn Hải chậm rãi mở miệng nói: "Nghiêm Thanh Viên.
"
"Ơi?" Đầu óc Nghiêm Thanh Viên rất loạn, chỉ có thể theo bản năng đáp lại gì đó.
"Tôi thích em.
"
Không nhịn được tiếng khóc nghẹn ngào, khóe mắt Nghiêm Thanh Viên trượt xuống dòng nước mắt, nhưng trong ánh mắt kinh ngạc lại đè nén bi thương.
Vừa nãy cậu, nghe được cái gì?
Thô kệch, giọng nói không hề dễ nghe, giọng nói hoàn toàn không giống bình thường, lúc này lại vang lên bên tai Nghiêm Thanh Viên, giống như cố ý muốn dùng giọng nói không ổn tí nào khiến người ta khó có thể quên để kích thích cậu.
"Tôi thích em, Nghiêm Thanh Viên, tôi muốn cùng em ở bên nhau.
"
Lời tỏ tình của thiếu niên thường là thẳng thắn, hình như là hao phí rất nhiều tâm tư, nhưng trên thực tế cuối cùng có thể nói ra cũng chỉ có những lời này mà thôi.
Không uyển chuyển, không ám chỉ, cứ đơn giản như vậy mà nói ra, chỉ thế mà thôi.
"Cố Hãn Hải?" Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc nhìn Cố Hãn Hải, đôi mắt vừa mới đầy nước mắt bây giờ ươn ướt, trong bóng tối phản chiếu ánh trăng trắng từ cửa sổ chiếu vào, lộ ra vẻ hoang mang.
"Nghiêm Thanh Viên, ở bên cạnh tôi.
" Cố Hãn Hải bước đến chỗ của Nghiêm Thanh Viên, một tay nắm lấy ngón tay cậu, cẩn thận tránh cây kim cắm trên mu bàn tay Nghiêm Thanh Viên, tay còn lại thật mềm nhẹ đặt bên tai được quấn băng gạc của Nghiêm Thanh Viên, "Nghiêm Thanh Viên, tôi chỉ cần một mình em.
"
Nghiêm Thanh Viên bị sốc, Cố Hãn Hải, thích cậu? Trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện này lại xảy ra với cậu, Nghiêm Thanh Viên không biết mình làm thế nào để cho mình phục hồi tinh thần để nói hai câu.
Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên đang ngây ngốc, Cố Hãn Hải đã đến gần cậu, thật cẩn thận, giống như đang đối đãi với bảo vật trân quý dễ vỡ.
Khuôn mặt không lộ ra bất cứ ác ý nào của Cố Hãn Hải gần ngay trước mắt, đôi mắt sâu thẳm của hắn tựa như muốn nhấn chìm cậu vào vực sâu không đáy.
Tất cả ý thức của Nghiêm Thanh Viên đều bị ánh mắt của đối phương nuốt hết, sau đó Nghiêm Thanh Viên bị buộc tiếp nhận nụ hôn sâu của Cố Hãn Hải.
Lần này không phải ngoài ý muốn, cũng không phải ảo giác gì đó, mà là sau khi tỏ tình thuận theo tự nhiên mà tặng một nụ hôn.
Dịu dàng, triền miên, cho dù Nghiêm Thanh Viên trốn tránh thế nào cũng sẽ bị đối phương truy đuổi, nhưng mà sau khi truy đuổi nên làm gì, thiếu niên làm sao biết được, chỉ là thân mật dán sát, nương theo thời gian lặng lẽ trôi qua, tim hai người đều cùng đập nhanh hơn.
Lần này còn có thể có lý do gì đây? Khẳng định không còn nữa nhỉ?
Nếu nói là trò đùa dai, vậy sao lại có nụ hôn này được.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy cậu đang bị động thừa nhận, nhưng dù vậy cậu cũng không sinh ra bất kỳ tâm tư phản kháng nào.
Hơi thở của Cố Hãn Hải, thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến mức giống như bọn họ sớm đã là một thể.
Khi Cố Hãn Hải buông Nghiêm Thanh Viên ra, trên má hai thiếu niên đều đỏ ửng, Nghiêm Thanh Viên thở hổn hển, cánh môi sưng đỏ, sắc mặt hoang mang.
"Tôi không thể mất em được.
" Một câu này của Cố Hãn Hải, là oán giận duy nhất trong ba ngày lo lắng hoảng sợ này.
Khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên hôn mê bất tỉnh, từng giây từng phút bác sĩ không ngừng nhắc nhở bên tai kết quả tồi tệ nhất, mùi nước khử trùng, mùi thuốc, bình treo không ngừng nhỏ xuống, bất cứ âm thanh nào cũng sẽ kinh động đến hắn.
Nghiêm Thanh Viên của hiện tại, lúc hôn môi với hắn cậu sẽ đáp lại, đây đã là kết quả hoàn hảo nhất.
Ai hắn cũng không cần, hắn chỉ cần Nghiêm Thanh Viên.
Nếu hắn đối xử tốt với tất cả mọi người, kết quả là khiến Nghiêm Thanh Viên bị tổn thương, vậy hắn không cần ai nữa.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt, nhìn thấy Cố Hãn Hải nắm tay mình trong tay cẩn thận nhìn cậu, cảm thấy sự việc không đúng lắm.
Vì sao Cố Hãn Hải lại tỏ tình với cậu?
"Cậu biết cậu đang nói gì không?" Cả người Nghiêm Thanh Viên đều ngây ngốc, thật sự không biết vì sao sự việc lại phát triển thành như vậy.
"Em cho rằng tôi không hiểu sao?" Cố Hãn Hải hỏi người lại.
"Tôi cảm thấy cậu đang rất buồn ngủ, bây giờ cậu cần một giấc ngủ thật dài, bây giờ tốt nhất là cậu nên đi ngủ.
" Nghiêm Thanh Viên quả thực không thể tin được đây vậy mà là sự thật, cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Em muốn cự tuyệt tôi.
" Cố Hãn Hải nói thẳng ra ẩn ý trong lời nói của Nghiêm Thanh Viên, hắn chỉ tùy ý liếc mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên một cái cũng đủ để biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
"Không đúng, nhưng vậy là không đúng, Cố Hãn Hải, cậu không thể thích tôi.
" Trong khoảng thời gian ngắn Nghiêm Thanh Viên vậy mà không biết nên vui vẻ hay nên buồn bã nữa.
"Vì sao?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Bởi vì, bởi vì! " Nghiêm Thanh Viên lắp bắp, thân phận của bọn họ, cậu biết rõ mà vẫn làm, cậu không có ý tốt, nhưng dù vậy Cố Hãn Hải lại thích cậu, ngoài hai chữ vớ vẩn Nghiêm Thanh Viên không thể nghĩ ra bất kỳ từ ngữ nào để hình dung được nữa, "Tôi lừa cậu, lừa cậu một chuyện vô cùng quan trọng, là một chuyện sau khi cậu nghe xong nhất định sẽ trách tôi về chuyện đó!"
"Đây chính là nguyên nhân khiến em cư xử kỳ lạ sao?" Trong đầu Cố Hãn Hải hiện lên cái rương vô cùng kín mà Nghiêm Thanh Viên giữ bí mật, "Chuyện đó có liên quan đến tôi sao?"
Cố Hãn Hải cũng không cho rằng mình đã từng gặp Nghiêm Thanh Viên, tình cảm mãnh liệt vừa gặp đã yêu như vậy tuyệt đối không phải giả dối.
"Đúng vậy, đúng vậy, bởi vì tôi lừa cậu, bị gạt chẳng hay biết gì nên cậu tuyệt đối không thể yêu tôi được.
" Nếu thật sự trở thành như vậy, vậy cậu rốt cuộc còn cớ gì để ở lại bên cạnh Cố Hãn Hải, sự tồn tại của