Nghiêm Thanh Viên chưa từng yêu đương, cũng không đặc biệt muốn theo đuổi ai, nhưng đối với tình yêu thì vẫn có quan điểm riêng của mình.
Trong thời đại công nghệ thông tin phát triển này, chuyện gì cũng có thể lấy được một ít, sau khi được Cố Hãn Hải tỏ tình, cậu bắt đầu có ý thức tìm kiếm tin tức về phương diện này.
Chợt nhận ra rằng nếu như là người yêu của nhau thì sự thân mật cũng là điều cần thiết, nhưng một người đàn ông bình thường sẽ không có phản ứng đối với người đồng tính.
Nghiêm Thanh Viên muốn tìm hiểu xem Cố Hãn Hải có thực sự có phản ứng với cậu hay không, để chứng minh một số chuyện.
Khi tay Nghiêm Thanh Viên chạm vào bụng dưới của Cố Hãn Hải, phát hiện Cố Hãn Hải căn bản không trốn tránh, lấy phản ứng của Cố Hãn Hải làm sao có thể tránh không thoát động tác của cậu.
Nghiêm Thanh Viên dễ dàng đụng phải.
Xúc cảm trong tay, ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Tuổi thiếu niên tinh lực dồi dào, đối mặt với người mình thích sao có thể không chút động lòng được.
Nghiêm Thanh Viên không cách nào bỏ qua loại cảm giác kỳ lạ này, cho dù chỉ chạm vào một lát, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng là để chứng minh Cố Hãn Hải thật ra chỉ muốn trừng phạt cậu, nhưng bây giờ ngược lại chứng minh có lẽ Cố Hãn Hải thật sự thích cậu.
Nghiêm Thanh Viên đưa tay ra sau lưng, không hiểu sao bắt đầu đỏ mặt.
Sau đó cậu cũng phát hiện mình khác thường.
Có chút không biết làm sao cuộn tròn lại, lúc này Nghiêm Thanh Viên kinh sợ với bản thân hơn là kinh sợ với Cố Hãn Hải.
Cậu cũng có phản ứng.
Cậu thích Cố Hãn Hải ư?
Nghiêm Thanh Viên cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi chuyện mình thích Cố Hãn Hải, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ thích trong chuyện tình cảm.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên cuộn tròn người, không thể tin được cơ thể của mình phản ứng thành thật như thế.
Nghiêm Thanh Viên đã là một thiếu niên thành thục, đã nếm trái xanh, đã nếm mùi vị, mà Cố Hãn Hải đã sớm trưởng thành thì sao lại không phải.
Nghiêm Thanh Viên không cách nào xác định được cảm giác xa lạ này, nhưng đối với ý niệm mình thích Cố Hãn Hải này, cứ vương vấn trong đầu không bỏ được.
Khi Cố Hãn Hải bị Nghiêm Thanh Viên chạm vào, gương mặt trước sau vẫn không có cảm xúc, nhưng hắn sẽ không vô cảm với Nghiêm Thanh Viên.
Hiện tại tất cả vẻ mặt vô cảm thật ra đều là che giấu sự kích động trong lòng mà thôi.
Đây cũng không phù hợp với tính cách của hắn, không phù hợp với hành động của hắn, cũng sẽ dọa Nghiêm Thanh Viên sợ.
Nhưng thân thể của thiếu niên quá thành thật, thành thật đến mức không che giấu được chút nào, nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được rồi lùi lại vài bước của Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải cũng có suy nghĩ tương tự, không thể kiềm chế được sự ngạc nhiên cùng vô cùng kinh ngạc.
Khi tiểu thiếu gia vì che giấu sự kinh ngạc trong lòng mà ngồi xổm trên mặt đất, Cố Hãn Hải cảm thấy mình có lẽ nên nói điều gì đó, nhưng giật giật miệng lại phát hiện yết hầu khô khốc.
Nếu là một người trưởng thành, bây giờ hắn nên làm một người thành thục, bây giờ hắn nên đi an ủi Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải cũng muốn làm như vậy, nhưng giọng nói của hắn khàn khàn, trầm thấp, không chịu nổi, Cố Hãn Hải rất hiếm thấy bất lực cắn môi dưới, dời ánh mắt không dám nhìn Nghiêm Thanh Viên nữa.
Đây là một cảnh tượng rất kỳ lạ, ít nhất đối với Cố Hãn Hải và Nghiêm Thanh Viên mà nói, bầu không khí yên tĩnh dần trở nên nhớp nháp, bầu không khí quá an tĩnh lại khiến suy nghĩ hai người bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy ánh lửa lấp lánh trong mắt nhau.
*想入非非 (Tưởng nhập phi phi): Mơ tưởng hảo huyền; suy nghĩ vẩn vơ; nghĩ bậy nghĩ bạ.
Trái tim Nghiêm Thanh Viên khẩn trương nhảy lên, gương mặt đỏ hồng hốc mắt ươn ướt, trong mắt Cố Hãn Hải làm sao có thể nhịn được đây.
Hắn vẫn luôn thiên vị sự đáng yêu của Nghiêm Thanh Viên, lại càng thiên vị đến mức muốn đem phần đáng yêu này hoàn toàn chiếm làm của riêng, bây giờ lại sáng ngời như thế khiến hắn yêu thích sự đáng yêu này, hơn nữa...!Thậm chí hắn muốn độc chiếm nó.
Thiếu niên dù sao vẫn có sự kích động, Cố Hãn Hải không thể nhịn được tâm tình nóng nảy bất an, quỳ một gối trước mặt tiểu thiếu gia, gương mặt tiểu thiếu gia vẫn còn non nớt đáng yêu, chạm vào cảm thấy mềm mại ấm áp, thật khó tưởng tượng nếu đặt lòng bàn tay chạm vào cơ thể của tiểu thiếu gia sẽ là trải nghiệm thoải mái cỡ nào.
Nghiêm Thanh Viên cũng bị động tác của Cố Hãn Hải làm cho hoảng hốt, nhìn vẻ đẹp hút hồn của Cố Hãn Hải gần trong gang tấc khiến người hít thở không nổi, hai thiếu niên bị hấp dẫn mạnh mẽ bởi nhau.
Không được.
Lý trí Nghiêm Thanh Viên kháng cự.
Không thể.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Đây là việc không thể làm được.
Mở miệng, lời cự tuyệt vừa định thốt ra, lại bị ngón tay của Cố Hãn Hải tiến vào trong miệng, đè chặt đầu lưỡi của cậu, không cho cậu có cơ hội nói chuyện.
Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt, không biết nên làm sao, bối rối và cuối cùng lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng cho dù cậu trực tiếp cắn ngón tay Cố Hãn Hải, hắn cũng cho cậu cơ hội cự tuyệt dù chỉ là một chút.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải, chợt cảm thấy người trước mắt có chút xa lạ, hoàn toàn khác với bình thường, sự cường thế mà cậu chưa từng thấy trước đây đang dần dần hình thành.
Trái tim đập căng thẳng gần như khiến Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc.
"Sao thế? Sao lại ngồi xổm ở đây?" Viện trưởng đột nhiên xuất hiện ở chỗ quẹo hành lang, nhìn thấy hai thiếu niên lúc này một ngồi xổm một quỳ, nghi ngờ hỏi, "Không thoải mái sao? Có muốn vào phòng bệnh sạch sẽ nằm một chút không?"
Âm thanh trung niên của ông viện trưởng như mũi dao cắt ngang không khí, sau đó bác nhìn thấy tiểu thiếu gia đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên nhìn bác bằng ánh mắt biết ơn như một thú nhỏ được cứu.
Viện trưởng:?
Nghiêm Thanh Viên đứng lên, hơi động đậy, có chút ngượng ngùng, có chút che giấu: "Hôm nay phiền ngài rồi ạ."
"Không sao, chuyện nhị thiếu gia phân phó bọn bác đương nhiên sẽ làm tốt, nếu tiểu thiếu gia muốn đến nói trước một tiếng là được." Viện trưởng nói xong mở cửa liếc nhìn vào trong, vì chưa ai phân phó gì cho nên Tư Tuyết Ngữ vẫn bị trói vẫn chưa rời đi, "Để bác đây bảo người mang cô ta về nhé? Tiểu thiếu gia còn có chuyện gì muốn nói không?"
Nhưng sau khi nói xong viện trưởng lại phát hiện sắc mặt của tiểu thiếu gia có chút không đúng.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới chợt nghĩ đến, thật ra Tư Tuyết Ngữ vẫn luôn ngồi cách cậu một cánh cửa.
Mà con nuôi và con ruột của cô vậy mà chỉ cách nhau một cánh cửa...
Bỗng chốc trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ mãnh liệt, đầu óc của Nghiêm Thanh Viên trống rỗng, thật lâu cũng nói không nên lời.
"Tiểu thiếu gia?" Viện trưởng nghi ngờ hỏi, không lấy được câu trả lời chỉ có thể chỉ có thể nhìn người cấp dưới trông có vẻ đáng tin cậy bên cạnh cậu, không biết đó là vệ sĩ hay thư ký.
"Tiểu thiếu gia đã không còn chuyện gì để nói nữa." Cố Hãn Hải trực tiếp giúp Nghiêm Thanh Viên đưa ra quyết định này.
Nhưng vừa dứt lời, tiểu thiếu gia bỗng nắm lấy ống tay áo của hắn, lúc này cậu cúi đầu, vành tai chưa hết đỏ ửng vẫn đáng yêu như cũ, nhưng vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên đã bình thường trở lại.
"Cậu không gặp dì ấy sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, "Thật ra dì rất muốn gặp cậu."
Cho dù thế nào đi chăng nữa, công ơn dưỡng dục vẫn còn đó, Cố Hãn Hải cũng đâu thể nào nhắm mắt làm ngơ mãi mãi với Tư Tuyết Ngữ được.
Nhưng Cố Hãn Hải lại lắc đầu nói: "Không cần thiết."
"Cho dù thế nào, cậu và dì sống cùng nhau lâu như vậy, cũng sẽ có tình cảm." Nghiêm Thanh Viên cố gắng khuyên can.
"Cho nên toàn bộ chi phí nằm viện của bà ta đều bị trừ vào tiền lương của tôi." Cố Hãn Hải đột nhiên nói.
"Cái gì?" Lúc đầu Nghiêm Thanh Viên vẫn chưa hiểu, nhưng sau đó lại chợt hiểu ra một chuyện.
Người của Nghiêm gia không thể nào cung cấp chi phí cho Tư Tuyết Ngữ điều trị ở bệnh viện tâm thần, tất cả chi phí mà Tư Tuyết Ngữ phải chịu trong bệnh viện này đều do Cố Hãn Hải gánh.
"..." Nghiêm Thanh Viên muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói gì hết.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Cố Hãn Hải nói, "Em phải thực hiện điều kiện tôi đưa ra cho em."
Nghiêm Thanh Viên mím môi, gật đầu.
Đương nhiên, cậu rất yêu bản thân.
Cuối cùng những yếu tố không ổn định khiến cậu tự sát đã được làm rõ, Nghiêm Thanh Viên không còn sợ hãi nữa.
Kết cục tử vong của cậu, nhất định sẽ tránh được.
Cho nên vì không muốn có được cái kết bi thảm cuối cùng trong cuốn sách, cậu sẽ nghĩ mọi cách để tránh, không chỉ tốt cho cậu, mà còn tốt cho tất cả mọi người!
Nghiêm Thanh Viên lấy quyển sổ ghi lại mọi thứ mà cậu luôn trân trọng ra, viết một đoạn trên trang giấy còn trống.
Kể rằng cậu đã tránh được kết cục chết đi.
Kể rằng tất cả hy vọng muốn gia đình hòa thuận đã có những tiến bộ không nhỏ.
Kể rằng Cố Hãn Hải đã không còn lạnh như băng không có bước đột phá nào như trong sách.
Chữ viết tròn tròn giống như chính Nghiêm Thanh Viên.
Mỗi một chữ đều kể ra Nghiêm Thanh Viên là một thiếu niên bình thường phiền não và suy tư như thế nào.
—— Cho dù không thể có được kết quả tốt nhất, nhưng ít nhất mình đã từng cố gắng, hy vọng rằng những người mình yêu có thể sống mãi mãi hạnh phúc.
Nghiêm Thanh Viên khép lại quyển sổ tay, lại một lần nữa bỏ vào trong rương, chìa khóa nhỏ, đèn pin nhỏ, Nghiêm Thanh Viên tùy ý đặt ở nơi có thể nhìn thấy.
Nghiêm Thanh Viên đã hoàn toàn đem chuyện của Tư Tuyết Ngữ cùng Cố Trường Hà quăng ra sau đầu, sau khi hoàn toàn buông bỏ cả người giống như là buông bỏ được gánh nặng, cảm thấy thoải mái.
Từ sau khi Cố Hãn Hải đến Nghiêm gia, lễ nghi của hắn bằng mắt thường có thể nhìn thấy lâu dần* trở nên thành thạo hơn, sau đó mới biết hắn đã từng đặc biệt trao đổi với quản gia, hơn nữa quản gia nói việc học của hắn thường chỉ cần dạy qua một lần là sẽ nhanh chóng học được, thật sự là thiên tài vô cùng khó có được.
*耳濡目染 (Nhĩ nhu mục nhiêm): Mưa dầm thấm đất; nghe quen tai, nhìn quen mắt; thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng.
Nghiêm Thanh Viên hầu như không nhìn thấy Cố Hãn Hải không biết cái gì, chỉ cần hắn muốn học thì không gì là không được.
Nhưng mà...
Nghiêm Thanh Viên cũng từng nhìn thấy một lần Cố Hãn Hải không biết phải làm sao.
Cách đây không lâu.
Sau nụ hôn đột ngột đó.
Cậu nhìn thấy bộ dáng không thể khống chế của Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên nhớ tới ngày đó đã cảm thấy sắc mặt càng ửng đỏ hơn, thay vì nói là khó xử chi bằng nói là ngượng ngùng, lúc ấy cảm giác mãnh liệt hoàn toàn không giống bình thường của bản thân đến bây giờ vẫn còn lưu lại không phai, huống chi lúc đó đôi mắt Cố Hãn Hải bức bách đến bây giờ vẫn còn có thể hiện lên trong đầu cậu.
Có chút xa lạ, cũng có chút đáng sợ.
Nghiêm Thanh Viên nằm trên giường nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của văn phòng Nghiêm Trạch Thủy, trong khoảng thời gian này anh cả anh hai đều rất bận rộn, Cố Hãn Hải bị sai bảo riết cũng tiến bộ*, ba mẹ cũng đang sắp xếp lại tiến độ cả năm của công ty.
*马不停蹄 (Mã bất đình đề): ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng (ví với không ngừng tiến bộ).
Nhưng khi tất cả mọi người đều bận rộn, Nghiêm Thanh Viên lại rất an nhàn.
Cậu không có gì để làm, nhưng mọi người đều ở công ty, tất cả mọi người cũng khá yên tâm để Nghiêm Thanh Viên ở nhà, cho nên khi cậu đang ngủ đã bị Cố Hãn Hải bế lên xe trực tiếp đưa đến công ty.
Nghiêm Thanh Viên đưa tay sờ vành tai của mình, bây giờ sờ như thế nào cũng không đau nữa, thật sự không cần suốt ngày coi cậu như một con búp bê sứ treo cậu bên cạnh*.
*Nguyên văn là 挂在裤腰带 (Treo trên thắt lưng quần).
Nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng biết đây là mọi người lo lắng cho cậu, cũng chấp nhận.
Nhưng mà...
Nghiêm Thanh Viên nhìn đống quần áo bên cạnh mình cũng bị Cố Hãn Hải cùng mang tới, nghĩ tới cái gì đó.
Lần trước mua quần áo cho Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải không nói một lời đã nhận lấy, đơn giản nói cảm ơn.
Nghiêm Thanh Viên cũng nhận thấy rằng Cố Hãn Hải dường như không bất kỳ sở thích nào ở phương diện này, có cái gì thì mặc cái đó, dù sao hắn mặc cái gì cũng rất đẹp.
Nhưng đến bữa tiệc của gia chủ cũng không đơn giản như vậy.
Dòng họ Nghiêm nhân số đông đảo, hơn nữa khắp nơi đều có sản nghiệp phi thường, đại gia tộc trải rộng khắp cả nước thậm chí là toàn thế giới, tiếng tăm lừng lẫy trên bảng xếp hạng, đến lúc đó những người có thể tham gia tụ hội, mỗi một người đều là người có bối cảnh và năng lực thật sự.
Mà Nghiêm Thanh Viên mỗi một lần đến nhà chính tụ hội, trên cơ bản cũng sẽ không bước vào sảnh chính.
Người nhiều, chuyện cũng nhiều, so sánh với nhau là điều khó tránh khỏi.
Anh cả anh hai đều rất ưu tú, chỉ là đứng ở nơi đó cũng có thể cảm nhận được khí chất khác với mọi người xung quanh của bọn họ, nhưng Nghiêm Thanh Viên thì không giống vậy
Nghiêm Thanh Viên luôn có ý thức về bản thân, cậu không phải là người mà ba mẹ có thể khoe khoang, cho nên sẽ âm thầm trốn trong góc.
Tuy rằng người của Nghiêm gia sẽ không nói ra những lời khinh thường và chế giễu, nhưng Nghiêm Thanh Viên rất nhạy cảm với việc mọi người coi thường mình, vì vậy Nghiêm Thanh Viên đương nhiên sẽ không tự giễu cợt mình trước mặt mọi người.
Nhưng xung quanh hội trường chính có hai hội trường phụ, du khách và một số trẻ vị thành niên sẽ chơi ở hội trường phụ, còn Nghiêm Thanh Viên mỗi năm sẽ chơi với bọn trẻ vị thành niên ở hội trường phụ.
Mặc dù cậu không thích kết bạn, nhưng nếu chỉ chơi với nhau thì không sao, có thể vượt qua khoảng thời gian