Bệnh của Nghiêm Thanh Viên tới cản không kịp, không chỉ thân thể mà cả tâm trạng cũng rơi xuống đáy vực, đầu óc tràn ngập đủ loại suy nghĩ kỳ lạ, tất cả sợ hãi và đau khổ bị chính mình phong ấn đều được mở ra, hoàn toàn không có cách nào khống chế cảm xúc của mình.
Làm ầm ĩ, muốn khóc, không thể kiềm chế.
Nhưng thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng không phải hoàn toàn không có suy nghĩ, ngược lại suy nghĩ của cậu vô cùng rõ ràng, nhưng đầu óc choáng váng lười suy nghĩ cẩn thận, cho nên lời nói thốt ra không thông qua não.
Nghiêm Thanh Viên gần như đem sự tùy hứng bị đè nén thể hiện ra hết trong khoảng thời gian bị bệnh ngắn ngủi này.
Cố Hãn Hải luôn luôn ở bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên nhìn cái người làm cho cuộc sống của cậu trở nên hỗn loạn, nghĩ đến bản thân vậy mà là đứa trẻ bị chính mẹ ruột tráo đổi, vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy ấm ức, vừa nhìn vừa khóc.
Mà lúc này Cố Hãn Hải luôn kịp thời nói một câu Đừng khóc, mà Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao lại nghe theo lời hắn.
Cậu thật nghe lời mà.
Đầu óc Nghiêm Thanh Viên mơ hồ, nhưng đồng thời cũng cảm thật kỳ lạ.
Vì sao cậu nghe lời như vậy.
À...
Cậu nợ Cố Hãn Hải.
Nhưng cậu cũng đâu phải cố ý nợ đâu.
Pháp luật quy định như thế nào vậy? Nếu tiêu tiền của đối phương mà không biết, có phải trả lại không?
Phải trả hả?
Không cần sao?
Nghiêm Thanh Viên muốn chơi điện thoại, nhưng nhìn thấy phông chữ nho nhỏ liền choáng váng khó chịu, từ bỏ để trên đầu gối.
"Có muốn ăn hay không." Cố Hãn Hải đột nhiên hỏi.
Nghiêm Thanh Viên mở to mắt, trong đầu lại bắt đầu chuyển động.
Cố Hãn Hải hỏi cậu có muốn ăn hay không, Cố Hãn Hải muốn làm cơm cho cậu, trước đó chính là Cố Hãn Hải nấu cháo cho cậu, dùng nguyên liệu của hắn, tay nghề của hắn, đều là tiền của Cố Hãn Hải.
Hốc mắt Nghiêm Thanh Viên lập tức đỏ lên: "Tớ...!Tớ hông có tiền trả."
"Vậy thì lấy thân thể trả." Cố Hãn Hải đơn giản trả lời, trong đó không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.
"Lấy thân thể để trả kiểu gì?" Lúc này đầu óc Nghiêm Thanh Viên không thể chuyển động nữa.
"Tôi làm cơm cho em, vậy em phải ở phải ở lại bên cạnh tôi cả ngày, nghe lời tôi."
Nghiêm Thanh Viên ngẫm, sau đó nhịn chóng mặt đếm trên đầu ngón tay, ăn cơm chính là ăn cả ngày, một ngày ăn ba bữa cơm, bị cảm bị sốt mà hết bệnh thì phải bảy ngày, bảy ngày, mấy bữa cơm?
Tự nhiên đau não ghê, nhẩm bảng cửu chương hổng nổi luôn.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên thật sự cảm nhận được cái gì gọi là đại não trống rỗng, cậu đói bụng.
"Được nha."
Cố Hãn Hải rũ mắt, dường như chắc chắn Nghiêm Thanh Viên sẽ trả lời như vậy, sau đó hắn hỏi: "Em thích Nghiêm Trạch Thanh hay là Nghiêm Trạch Thủy?"
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Đều thích."
"Gặp ai em không muốn khóc?" Cố Hãn Hải lại một lần nữa hỏi.
Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào, bỗng không biết nên nói gì.
"Tôi biết rồi." Cố Hãn Hải cầm điện thoại gọi điện thoại cho hai người, "Nếu em muốn làm gì, thì nói."
Nghiêm Thanh Viên nhìn điện thoại hai người đang kết nối, mếu máo: "Tớ muốn cúp máy."
"Không được." Cố Hãn Hải không chút do dự từ chối, "Cúp máy thì không ăn cơm nữa."
Nghiêm Thanh Viên: "Hức..."
"Không được khóc."
Nghiêm Thanh Viên nghẹn.
Lúc Cố Hãn Hải ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn thấy ba người đang ở phòng khách, gật gật đầu.
"Không thể để em ấy một mình, Cố Hãn Hải, đi vào." Nghiêm Trạch Thanh lập tức nhíu mày, giọng điệu rõ ràng mang theo mệnh lệnh xưa nay chỉ xuất hiện ở công ty, đôi mắt quá mức sắc bén đã có chút hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hãn Hải, không được phép từ chối.
"Em ấy đói bụng, tôi cần đi làm chút đồ ăn." Cố Hãn Hải nói.
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày: "Tôi đi."
"Không được." Cố Hãn Hải nói, "Hiện tại em ấy nhìn thấy anh sẽ khóc."
Vẻ mặt Nghiêm Trạch Thanh có chút kỳ quặc, Nghiêm Trạch Thủy bên cạnh che mặt, anh thật sự cảm nhận được cảm giác kỳ diệu bị em trai nhà mình nhìn thấy mặt liền khóc.
"Tôi có thể không?" Đột nhiên, ở giữa ba người, Nghiêm Y hơi giơ tay lên, "Bạn nhỏ Viên Viên nhìn thấy tôi hẳn là sẽ không khóc nhỉ?"
Ba người đều nhìn Nghiêm Y, bầu không khí có chút im lặng.
Cố Hãn Hải đến nhà bếp, nhìn xung quanh, rồi nhìn tủ lạnh, trong lòng có lẽ đã hình thành đơn giản về việc mình sẽ làm.
Điện thoại cắm tai nghe, để trong túi, thu âm của điện thoại rất tốt có thể nghe thấy giọng nói của tiểu thiếu gia và Nghiêm Y từ bên trong.
"Sao cậu lại đáp ứng sảng khoái như vậy?" Nghiêm Trạch Thanh đứng ở cửa, rõ ràng trước đó Cố Hãn Hải còn có chút đề phòng với Nghiêm Y, sao vừa qua ngày, tình huống liền thay đổi.
"Đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, Nghiêm Y chỉ có ký ức vui vẻ và hạnh phúc." Cố Hãn Hải nói.
"Ý của cậu là lẽ nào chúng tôi làm Viên Viên không vui sao?" Sắc mặt của Nghiêm Trạch Thanh ngày mắt trở nên âm trầm.
"Không." Cố Hãn Hải vo gạo trong tay, "Có đôi khi yêu quá nhiều cũng là tổn thương."
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, dường như không đồng ý lắm, nhưng cũng không có ý định giải thích quá nhiều với Cố Hãn Hải.
"Đi nghỉ ngơi đi, anh hai Nghiêm, tôi sẽ chăm sóc tốt Nghiêm Thanh Viên."
Nghiêm Trạch Thanh nhìn bóng dáng bận rộn của Cố Hãn Hải, nheo mắt lại, cho dù đến bây giờ Cố Hãn Hải đã nói rõ ràng hắn muốn theo đuổi Nghiêm Thanh Viên, đến bây giờ hắn đối với cách xưng hô của em trai mình cũng không có bất kỳ thay đổi nào, không thể nói là xa lạ hay là cái gì khác, nhưng lại khiến y mơ hồ có cảm giác rằng tình cảm giữa bọn họ không thể dùng tình yêu đơn giản để đo lường.
Có lẽ y không thể lý giải, nhưng điều y phải nhớ kỹ chính là không để cho Cố Hãn Hải làm tổn thương Nghiêm Thanh Viên là đủ rồi.
Cố Hãn Hải tùy ý liếc nhìn cánh cửa đã trống rỗng, tiếp tục làm đồ ăn mình đã chuẩn bị cho tiểu thiếu gia.
Khi Nghiêm Y bước vào phòng, có mùi thuốc khử trùng nồng nặc thoang thoảng, xen lẫn với một mùi thơm thoang thoảng khiến người ta dễ chịu.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn nằm trên giường, dường như đã ngủ nhiều nên cũng không muốn ngủ nữa, không biết mở mắt từ lúc nào nhìn chằm chằm đèn chùm, cho đến khi Nghiêm Y ngồi xuống hình như cậu mới miễn cưỡng phát hiện, chuyển động con ngươi nhìn về phía Nghiêm Y.
"Cơ thể đã khỏe hơn chưa?" Nghiêm Y hỏi.
"Ừm." Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng đáp, trong lúc nhất thời thế mà không phân biệt được cậu đang trả lời vấn đề của y hay chẳng qua là vô thức lên tiếng.
"Nếu có nhu cầu, anh có thể gọi người đến giúp em." Nghiêm Y lại hỏi.
Nghiêm Thanh Viên nức nở vài tiếng, nhìn xung quanh, tựa như đang tìm người nào đó, Nghiêm Y tự nhiên cho rằng đối phương đang tìm Cố Hãn Hải, nhưng khi y định nói cho Nghiêm Thanh Viên biết Cố Hãn Hải đi đâu thì lại nhìn thấy tiểu thiếu gia vậy mà lén lút thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt có vẻ căng thẳng vậy mà lại thả lỏng.
Nghiêm Y hơi nhướng mày, tựa như không ngờ tới Nghiêm Thanh Viên lại phản ứng như vậy.
Nghiêm Y cũng chú ý tới lúc này ý thức của Nghiêm Thanh Viên hình như có chút không tỉnh táo: "Em biết anh là ai không?"
Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại, nhìn Nghiêm Y, chậm rãi mở miệng: "Là gia chủ."
"Vì sao không gọi là anh suối nước nóng?" Nghiêm Y dường như đang có ý trêu chọc.
Mà Nghiêm Thanh Viên ngược lại im lặng một lúc, sau đó mở to mắt nói: "Anh là anh suối nước nóng dị tính luyến ái*."
*tình dục với người khác giới, phần lớn mọi người thuộc nhóm này.
Nghiêm Y nhướng mày: "Vì sao muốn đặc biệt nhấn mạnh dị tính luyến ái?"
Nghiêm Thanh Viên bĩu môi: "Vì sao anh không phải là đồng tính luyến ái?"
Nghiêm Y khó hiểu: "Vì sao anh phải là đồng tính?"
"Hức..." Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao bắt đầu mếu máo muốn khóc, Nghiêm Y giật cái mình, y vốn tưởng rằng sẽ không làm cho Nghiêm Thanh Viên khóc, nhưng không ngờ vẫn có dấu hiệu muốn khóc.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên chỉ hơi muốn khóc, không khóc ra, có điều hốc mắt đỏ hồng, như thể đã chịu rất nhiều ấm ức.
Vì sao không phải là đồng tính?
Nếu Nghiêm Y là đồng tính, vậy nội dung của quyển sách và sự hiểu biết của cậu về quyển sách hẳn là đều là chính xác, nhưng bây giờ y không phải, vậy mọi chuyện sẽ khác.
Vậy những gì cậu đã làm cho đến nay có đúng không? Hay là chẳng qua đều là phỏng đoán của mình?
Nghiêm Y nhắm hờ mắt, không hiểu được vẻ mặt rối rắm của Nghiêm Thanh Viên, chậm rãi mở miệng dò hỏi cậu một câu: "Vì sao nhìn thấy người trong nhà lại muốn khóc? Chẳng lẽ người Nghiêm gia đối với em không tốt sao?"
"Mọi người đối với em đặc biệt tốt." Dường như Nghiêm Thanh Viên đã khôi phục tỉnh táo, nói chuyện cũng không còn từ tốn như vậy.
"Vậy vì sao nhìn thấy Nghiêm Trạch Thủy lại muốn khóc?"
"Bởi vì anh cả sẽ không cần em."
"Vì sao?" Nghiêm Thanh Viên im lặng, Nghiêm Y hơi híp mắt rồi hỏi câu tiếp theo, "Vậy em nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh cũng sẽ khóc sao?"
"Ừm." Nghĩ đến liền rất ủy khuất.
"Bởi vì y sẽ vứt bỏ em sao?"
"Ừm."
"Vì sao?" Vẫn không có được câu trả lời, Nghiêm Y lại hỏi: "Vậy bác trai Nghiêm và bác gái Tịch Hạc thì sao? Cũng như vậy sao?"
"Ừm."
"Không căn cứ vào bất kỳ điều gì sao?"
Nghiêm Y đặt câu hỏi quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức thậm chí có chút hùng hổ dọa người, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy không khỏe, đầu lại bắt đầu choáng váng, nhưng vì bị bệnh nên tâm trạng buồn bã không cách nào kiềm chế, không nhịn được muốn khóc.
Nghiêm Y nhìn vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên, đột nhiên đứng dậy, đưa tay cầm lấy điện thoại bên tai Nghiêm Thanh Viên, nhìn thấy điện thoại vẫn còn kết nối với đầu dây bên kia, bất chợt nhấn nút kết thúc.
Nghiêm Thanh Viên vốn dĩ muốn khóc bị động tác của Nghiêm Y làm cho vô cùng hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Nghiêm Thanh Viên, em và Cố Hãn Hải, bị tráo đổi thân phận sao?"
Nghiêm Thanh Viên giống như sét đánh giữa trời quang* trong nháy mắt hung hăng xuyên qua thân thể Nghiêm Thanh Viên, thiếu niên bởi vì bị bệnh phát sốt mà ánh mắt đầy tơ máu chậm rãi mở to, dường như không tin tin được rằng đã bị phát hiện.
*晴天霹雳 (Tinh thiên tịch lịch): Sấm sét giữa trời quang, tai hoạ đột ngột, đất bằng nổi sóng (xảy ra những chuyện ngoài dự tính).
Nghiêm Y nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên thì trong lòng đã chắc chắn, đây cũng không phải vẻ mặt kinh ngạc lần đầu tiên biết chuyện này, e rằng Nghiêm Thanh Viên đã biết chuyện này từ lâu rồi.
"Em vẫn giấu diếm đến bây giờ sao?"
Trong ánh mắt tiểu thiếu gia dần dần tích tụ nước mắt, không ngừng chảy xuống, giống như muốn đem nước trong cơ thể đều bật khóc ra, rơi xuống mái tóc mềm mại của thiếu niên, thấm ướt một bên mặt.
Nhưng tiểu thiếu gia lại không có bất kỳ lời giải thích nào, cậu cũng không muốn giải thích nữa, ngón tay mịn màng lặng lẽ nắm lấy ga trải giường: "Em là người xấu."
Nghiêm Y nhìn đôi mắt khóc đến hồng của tiểu thiếu gia, trong lòng có lẽ đã hiểu rõ nội tâm rối rắm của Nghiêm Thanh Viên, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ươn ướt của Nghiêm Thanh Viên.
Cho đến nay biết được chân tướng đều là tự mình gánh vác chân tướng này, vừa hoảng sợ vừa sợ hãi đến hôm nay rốt cuộc vẫn là bộc phát.
Nghiêm Y bắt đầu suy nghĩ lại bây giờ đi kích thích tiểu thiếu gia có phải không tốt lắm hay không.
"Em làm thế nào để biết?" Nhưng vì chủ đề đã được mở ra, vậy thì không cần che giấu nữa.
Nghiêm Thanh Viên không nói lời nào, chỉ khóc.
Khăn lông hơi lạnh lẽo lau khóe mắt cậu, Nghiêm Y hỏi lần nữa: "Em đã làm xét nghiệm ADN chưa?"
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, dường như khăn lông lạnh lẽo sẽ làm cậu sinh ra cảm giác thoải mái, hơi dán lên khăn lông.
Nhìn thấy vẻ mặt như mèo con của tiểu thiếu gia, gia chủ Nghiêm gia vốn luôn thích trẻ con lại tỏ ra dịu dàng hơn, xét về tuổi tác và kinh nghiệm, tiểu thiếu gia vẫn còn là một đứa trẻ.
Đôi mắt của tiểu thiếu gia khóc đến sưng lên, Nghiêm Y thở dài.
"Dù thế nào đi chăng nữa, vẫn cần phải làm xét nghiệm ADN, có muốn anh giúp em không?" Nghiêm Y hỏi, "Trước khi có kết quả, anh sẽ không nói cho bất luận ai." Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn Nghiêm Y, nước mắt không ngừng tuôn rơi, như thể cơ thể không ngừng lại được.
Sự do dự của Nghiêm Thanh Viên đã quá rõ ràng.
Nghiêm Y cười nói: "Đối với anh mà nói, chuyện như vậy một chúng cũng không phiền phức."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, bị khăn lạnh thấm đi.
Nghiêm Y biết, đây là Nghiêm Thanh Viên định nhờ y nhưng lại không tiện mở miệng, tâm tư của đứa nhỏ này luôn rất dễ đoán, ở chung như vậy, ngược lại phá lệ thoải mái.
"Nhưng Viên Viên à." Nghiêm Y rũ mắt hỏi, "Nếu có xét nghiệm ADN rồi, hai người thật sự là tráo đổi thân phận, vậy lúc đó em