Tầm mắt Lam Ngọc Anh di chNgọc Anh xuống theo anh, trên mặt cô đã bắt đầu nóng bừng.
Nhưng mà nếu đã bắt đầu rồi, cô cũng không có cách nào để kết thúc, đành phải căng da đầu tháo dây lưng trên eo anh, âm thanh kim loại mở vô cùng vang vọng ở trong phòng, tiếp theo là âm thanh của khoá kéo quần.......
"Quần bên trong, không cần cởi."
Âm thanh trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh, bỗng dựng vang lên.
Lam Ngọc Anh đang nín thở thì bị hoảng sợ, cắn rằng nói, “…......
Tôi biết rồi!”
Ai muốn cởi quần trong của anh chứ!
Cuối cùng cũng ném quần tây và áo vest áo sơmi sang một bên, Lam Ngọc Anh khó khăn thở dốc.
Tới khi cô giương mắt nhìn anh lần nữa, toàn thân bị lột trần chỉ còn lại có một cái quần góc bẹt, bao bọc cặp mông săn chắc.
Gương mặt Lam Ngọc Anh đỏ bừng giống như thứ gì đó.
Ông trời ơi!
Đời này, cô chưa bao giờ trải qua loại chuyện cởi quần áo cho đàn ông thế này.…....
Lam Ngọc Anh không ngừng hít sâu, xây dựng tâm lý cho mình, làm như vậy là vì hạ sốt cho anh, giống lời dì trong siêu thị nói, cháu ngoại bị bệnh thường xuyên dùng cách như vậy.
Ừm đúng, coi anh là cháu ngoại là ổn!
Chẳng qua, cháu ngoại nhà ai mà có dáng người tốt như vậy chứ, cho dù là nằm thắng, đường cong cơ bắp cũng theo trật tự rõ ràng, mỗi một cơ bắp đều giống sắt thép.
Cảm giác nếu dùng tay đập lên phía trên, thì sẽ phát ra "Coong” một tiếng.
Mở bình rượu trắng ra, dùng miếng bông chấm rượu, trong không khí lập tức toả đầy mùi hương rượu.
Đôi mắt thâm trầm sâu thẳm của Hoàng Trường Minhnhìn chằm chằm vào cô, nhếch môi dặn dò, “Chỗ nào cũng xoa, nếu không sẽ không có tác dụng.
“Biết rồi!” Lam Ngọc Anh nói thầm.
Ngồi ở mép giường, cô cúi người bắt đầu nghiêm t túc hạ sốt cho anh.
Từ ngực đến dưới nách.....
Cánh tay tới lòng bàn tay…......
Đùi đến mắt cá chân.....
Tuy rằng cô rất cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng tay cầm miếng bông vẫn đụng chạm đến làn da màu đồng cổ của anh, khiếm đầu ngón tay cô run lên, giống như là bị điện giật nhằm thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Thoa hết nửa bình rượu trắng, cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng đã lau xong tất cả những nơi trên người anh có thể lau, cô thở ra một hơi, “Phù, được rồi!”
Tựa như thật sự rất có hiệu quả, cảm giác nhiệt độ trên người anh giảm đi không ít.
Chỉ là hình ảnh này vẫn quá nóng bỏng tới mức phun máu, Lam Ngọc Anh cuống quít kéo chiếc chăn ở bên cạnh, đắp lên cho anh để che đi tầm nhìn hai mắt của mình.
Không ngờ vừa mới kéo được một nửa chăn, trước mắt bỗng nhiên chao đảo.
Lam Ngọc Anh bị anh kéo lên trên, ngay sau đó trên eo có hai cánh tay quần lên, ngã ở giữa cổ anh.
"Này! Hoàng Trường Minh.......
Cô hô nhỏ, anh lại như là tượng điêu khắc không nhúc nhích, chỉ có hơi thở nóng bỏng ở bên tai.
Trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi ròng ròng, Lam Ngọc Anhxấu hổ buồn bực ngẩng đầu lên, lại phát hiện lúc này đôi mắt thâm trầm sâu thẳm kia đang híp lại, tựa như không hề cảm thấy gì về hành động vừa rồi của mình, đường cong chiếc cằm thả lỏng vô tội như vậy.
Trong lúc nhất thời cô không phát tiết được, chỉ có thể dùng sức tránh thoát nhảy xuống giường.
Nhìn cánh tay anh vẫn giữ nguyên tư thế bị cô kéo ra, Lam Ngọc Anh nhíu mày lầm bầm lầu bầu, “Thật sự ngủ rồi?”
Sửa sang lại áo len bị nhăn, cô chửi thầm ở trong lòng.
Người đàn ông này, ngủ rồi mà cũng không quên giở trò lưu manh...
Lam Ngọc Anh đóng nắp bình rượu, sau đó nhanh chóng chạy trốn về nhà, đóng cửa, lấy lại bình tĩnh rồi mới thay dép lê đi vào phòng ngủ của mình, chỉ là trên trán và trên mũi đều là mồ hôi, không biết là do lo lắng hay là vì cái gì.
Cô chạy đến trong phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, trái tim vẫn còn đang đập lên thình thịch.
Tiếng bước chân biến mất, trong phòng chỉ còn lại chai rượu trắng tinh khiết và hương thơm.
Đôi mắt đang nhắm lại của Hoàng Trường
Minhchậm rãi mở, bên trong không có một chút xíu gì là buồn ngủ, nhìn trần nhà trắng tinh.
Vì phát sốt cả người đều đau nhức, sau khi bị cô dùng rượu cọ qua cọ lại, đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là dần dần lại sinh ra một loại nhiệt độ khác, giống như từ trong thân thể anh phát ra.
Hoàng Trường Minhchậm rì rì xoay người, rất muốn giở trò lưu manh đến cùng!
Buổi chiều hôm sau, lại tới Hoàng thị họp.
Mọi người ở trong phòng họp chờ một lát, thì Hoàng Trường Minhnhư một cơn gió nhanh chóng đi vào, mặc bộ vest