Ừ” Trần Phong Sinh gật gật đầu, xem ra chuyện trong viện thật sự gấp, trong bát còn nửa bát cơm chưa kịp ăn nốt, liền từ trên ghế đứng lên, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt quét qua, dừng lại trên khuôn mặt đang cúi xuống của cô ấy.
Trương Tiểu Du chỉ cảm thấy bả vai bị anh nằm lấy Ngấng đầu lên, thấy anh từ trong túi quần lấy ra ví tiền đặt trước mặt cô, nhếch môi, thấp giọng nói: “Giai Lệ đến đây, bữa cơm này nên do chúng ta mời.
Anh quay về bệnh viện trước.
Bà Trần, đợi lát nữa em hãy đi thanh toán!”
Một câu đơn giản như vậy đã đặt mình và anh ấy lại với nhau.
“Được!” Trái tìm đang căng thẳng của Trương Tiểu Du dịu đi đôi chút ‘Trần Phong Sinh thu tay lại, sau đó cầm điện thoại di động bước nhanh ra khỏi nhà hàng, xuyên qua của kính có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tấp, bước nhanh băng qua vạch kẻ đường trong ánh mặt trời, rất nhanh liền biến mất trong tòa nhà bệnh viện.
Khi Trương Tiểu Du thu hồi tầm mắt, cô nhìn thấy Tống Giai Lệ vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không rời Một lúc sau, dường như nhận ra sự thất thố của mình, nhanh chóng quay mặt lại, bối rối mỉm cười với cô.
Trương Tiểu Du cũng mm cười đáp lại, nhưng có chút khô khan, sau khi Trần Phong Sinh rời đi, trên bàn chỉ có hai người bọn họ, nói thật là cô ấy cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô ấy cho rằng sau khi Trần Phong Sinh rời đi, không quá hai phút, Tống Giai Lệ sẽ tìm lý do rời đi.
Bởi vì theo cô ấy thấy, người duy nhất mà đổi phương muốn ăn trưa cùng chính là Trần Phong Sinh.
Nhưng không ngờ đến, Tống Giai Lệ lại không hề động đậy mà vẫn bình thản ăn cơm Hai tay ặt trên đầu gối khẽ cong lên, Trương Tiếu Du từ khi ngồi xuống đã không có cảm giác thèm ăn, cũng muốn kết thúc sớm, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đông hồ trên cổ tay, cuối cùng cũng đợi được Tống Giai Lệ ở đối diện lấy khăn giấy lau miệng, cô ấy cũng nhanh chóng đặt đũa xuống.
Nhớ tới lời dặn của Trần Phong Sinh khi rời đi, liền muốn gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán.
Ngay khi cô ấy chuẩn bị đứng dậy, Tổng Giai lệ, người đối