Dường như Tô Yến đã bị anh ấy chặn lại, cô ấy không có cách nào để bác bỏ chuyện đó nên chỉ có thể tái mặt Trần Phong Niên mở cửa sau ra có một chỗ ngồi an toàn dành cho trẻ em.
Anh ta bế Linh Nhi vào trong rồi lập tức đưa tay qua kéo lấy cổ tay Tô Yến: “Lên xe.
Anh đã đồng ý ngày nghỉ cuối tuần sẽ dẫn Linh Nhi đến sân chơi!”
“Không cần!” Tô Yến từ chối một cách thẳng thừng mang theo giọng điệu phân rõ ranh giới: “Cá nhỏ sẽ đi với bọn em.
Cô ấy cũng có thể giúp em chăm sóc Linh Nhi”
Con bé Linh Nhi đang ngồi trên ghế an toàn nhìn cô ấy với ánh mắt to tròn rồi nhìn sang ba nói, sau cùng mới hỏi: “Mẹ ơi mẹ, mẹ cho con đi chung với ba được không?”
Nghe con bé ngây thơ nói vậy, Tô Yến đứng đờ người tại chỗ.
Trần Phong Niên nhíu mày nhìn hai mẹ con rồi dùng ánh mắt căng thẳng liếc Trương Tiểu Du đứng bên kia: “Em dâu?”
Bị một ánh mắt nguy hiểm như thế đắng sau tròng kính nhìn, cả người Trương Tiếu Du đột nhiên căng thẳng.
Cô sợ hãi hắng giọng: “Khụ! Hả? Tự nhiên em lại nhớ ra mình còn chuyện cần phải giải quyết! Anh hai, vậy anh chịu khó dẫn Tô Yến với Linh Nhi đi chơi nha!”
“Ừ… Trần Phong Niên hài lòng lên tiếng.”
Ngay sau đó, không đợi Tô Yến đã đồng ý chưa mà nhét thẳng cô ấy vào trong xe.
Sau khi đóng cửa sau lại, chiếc Prado trắng điên cường lao ra khỏi bệnh viện.
Trương Tiểu Du đưa mắt nhìn chiếc xe biến mất.
Mặc dù trong lòng cô không biết giúp đỡ như thế có đúng không.
Có lẽ cuối cùng Tô Yến và Trần Phong Niên vẫn chưa thể bên nhau được, nhưng dù sao thì trẻ con không có tội.
Tất cả mọi người đều mong Linh Nhỉ có thể vui vẻ hạnh phức.
‘Vốn tưởng lại cuối tuần bận rộn, ai ngờ lại được rảnh rồi Trương Tiểu Du nhún vai, ngắm nhìn mấy chiếc xe chen chúc trên đường.
Cô định đi tàu điện ngầm, nhưng lúc quay người lại vô ý nhìn thấy gỉ đó khiển bước chân cô dừng lại.
Trương Tiếu Du khó tin nhìn về phía khoa cấp cứu.
Trong sảnh lớn của khoa cấp