Sau khi đi ra khỏi phòng kiểm tra, Tống Giai Lệ và Trần Phong Sinh mặc một thân áo blouse trắng cầm cuộn phim trong tay đi về phía văn phòng của mình, đẩy cửa ra, hai người chia ra ngồi xuống đối diện hai bên bàn làm việc.
Ngày đó trò chuyện cùng Tống Giai Lệ, làm bác sĩ chủ trị của cô ta, anh đương nhiên là nói đến chuyện bảo cô ta đến bệnh viện kiểm tra lại bệnh tình.
Trần Phong Sinh nhìn cuộn phim trong tay, nhếch môi nói: “Giai Lệ, tình huống hồi phục sau khi phẫu thuật của cô đúng là không tệ, có thể không cần tái tiếp tục dùng thuốc tây nữa, tôi tiến cử cho cô một bác sĩ trung y có kinh nghiệm, cô nên đến đó kê thuốc bắc để bổ dưỡng, trở về thì chịu khó uống tầm nửa năm, nửa năm sau trở lại kiểm tra lần nữa!”
“Được!” Tống Giai Lệ gật đầu, nhận lấy cuộn phim và hồ sơ bệnh lý của mình, sau đó cười hỏi: “Phong Sinh, buối tối muốn cùng ăn cơm không?”
“Ăn cơm?” Trần Phong Sinh nhíu mày.
Tống Giai Lệ thấy thế, không khỏi lắc đầu, nhìn anh nói nhỏ: “Anh đừng nói với em là, anh bận rộn phẫu thuật nên đã quên mất hôm nay là ngày nào đấy nhé?”
Giữa hai đâu lông mày của Trần Phong Sinh lộ ra vẻ nghỉ hoặc: “Ngày nào?”
“Sinh nhật của anh đó!” Tống Giai Lệ nói thẳng “Sinh nhật của tôi sao?” Trần Phong Sinh sửng sốt, nhìn về phía lịch ngày bên cạnh.
Ngày tháng bên trên lịch quả đúng biếu thị nay là sinh nhật anh, mấy ngày.
này lịch phẫu thuật cứ full ngày, lại thêm chuyện bà ngoại một lần nữa nhậ viện khiến anh bận rộn đến không biết ngày tháng năm nào, hoặc là nói từ sau khi ly hôn đến nay, mọi thứ dường như đã trở nên không còn thú vị nữa.
“Quả nhiên, em biết ngay là anh đã quên rồi mà!” Tống Giai Lệ bắt gặp vẻ mặt kia của anh là nhanh chóng hiểu ra, cô ta dừng một chút, do dự thăm dò hỏi: “Phong Sinh, em thấy gần đây tâm trạng của anh không