Đến tận lúc tan tầm, trong văn phòng vẫn chưa bình tĩnh lại.
Trên mặt các đồng nghiệp nữ còn đầy biểu cảm nuối tiếc, thỉnh thoảng than thở một chút, giận mình không nằm chắc cơ hội, không thể lộ mặt để được lọt vào mắt xanh của nam thần.
Lam Ngọc Anhcó được cơ hội lộ mặt, yên lặng thu dọn đồ đạc, cổ gắng giảm mức độ tồn tại xuống thấp nhất rồi nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi văn phòng đã có tiếng còi ô tô.
Lam Ngọc Anhliếc mắt đã thấy một chiếc Land Rover trắng dừng bên đường, dưới ánh tà dương, ánh mắt chim liềm tịch mịch của Hoàng Trường Minhxuyên qua kính chắc gió nhìn về phía cô, không lệch chút nào.
Vì để tránh các đồng nghiệp nhìn thấy rồi truy sát, cô chạy vọt đến.
Mở cửa xe, chui vào, lại thắt dây an toàn, một loạt động tác vô cùng lưu loát.
Chiếc Land Rover hòa vào dòng xe trên đường, xác nhận đã an toàn, lúc này Lam Ngọc Anhmới nghiêng đầu hỏi anh, "Hoàng Trường Minh, sao anh còn chưa rời đi?”.
Hoàng Trường Minhnhàn nhạt liếc cô một cái, có ý không muốn nói nhiều, "Đi chợ mua thức ăn về nhà nấu cơm “Ừm." Lam Ngọc Anh không dám phải đối
Nhìn thấy anh không quá vui vẻ, biết chắc chắn có liên quan đến mình, cô cố gắng xoa dịu anh.
Đến khu chợ gần khu chung cư, có rất nhiều người, bọn họ bị chen ở giữa trước một quầy hàng, bà chủ đang bận rộn cân hàng tính tiền, không để ý chuyện gì nữa, chỉ quăng túi nilon ra, khách chỉ có thể tự mình chọn đồ.
Lam Ngọc Anhcúi xuống sạp hàng, cẩn thận chọn đồ
Có những đồ quá xa cô không với đến thì Hoàng Trường Minhđứng bên cạnh sẽ đưa tay ra giúp.
Giọng Hoàng Trường Minhtrầm tĩnh cản lại những tiếng rao hàng ồn ào, giơ đồ trong tay lên "Cần ớt xanh không?" “Có." Lam Ngọc Anhgật đầu.
"Cần bông cải xanh không?" "Có." Lam Ngọc Anhgật đầu lần nữa.
“Cần cải thảo không? "Có.” Lam Ngọc Anh vẫn tiếp tục gật đầu như cũ.
Nghĩ đến có thể làm cải thảo luộc, chút nữa đến quầy đồ khô mua thêm bún ăn kèm, trộn với dầu cả chưng, chắc chắn sẽ rất ngon.
Nhìn cô cúi đầu trầm tư suy nghĩ, trong mắt Hoàng Trường
Minhhiện lên vẻ giảo hoạt.
Bỗng dưng tiện tay cầm lấy một củ hành tây, hỏi cô, "Hẹn hò với tôi, có muốn không?” "...
Lam Ngọc Anh cần môi cũng không trả lời.
Hoàng Trường Minhném hành tây trở lại, giọng nói có chút tức giận, "Cũng không ngu lắm, thông minh rất đúng lúc!
Lam Ngọc Anhđảo mắt, cô ngu lúc nào thế
Chỉ là thấy anh vì chưa đạt được mục đích mà khỏe môi căng lên, trong lòng bình tĩnh trở lại.
Buổi tối Lam Ngọc Anhquay lại chỗ đó, làm đơn giản bốn món một canh, cũng không làm nhiều thịt, chỉ có một đĩa tôm sông kho.
Trong bữa cơm hai người không nói gì, mặt đối mặt im lặng ăn, chỉ có tiếng va chạm nhẹ nhàng của đũa với bát đĩa, lúc để đũa xuống, Hoàng Trường Minhnhìn cô, “Ngày mai được nghỉ, em định làm gì?" "À." Lam Ngọc Anh chớp mắt mấy cái, rõ ràng cũng chưa có kế hoạch gì.
"Có muốn về quê thăm bà ngoại không?” Hoàng Trường Minhnhíu mày nói ý kiến của mình.
“Muốn!” Lam Ngọc Anhkhông do dự chút nào liền gật đầu.
Bà ngoại xuất viện về quê ở đã được một thời gian, bây giờ hai bà cháu đều chỉ nói chuyện qua điện thoại, người già nhiều tuổi, cũng không quả thành thạo điện thoại di động, mỗi khi thắng bé hàng xóm qua chơi mới dùng một chút.
Ngón trỏ Hoàng Trường Minhchỉ xuống mặt đồng hồ, "ừm, sáng mai chín giờ xuất phát.
Lam Ngọc Anhngẩn người một lúc mới hiểu được ý của những câu này, anh không phải muốn về quê với cô chứ
Trong lòng cô thật sự rất vui.
Thấy anh đứng dậy đi về phía cửa, Lam Ngọc Anh cũng nhanh chân đi theo sau.
Lúc đóng cửa, bước chân Hoàng Trường Minhdừng lại một chút.
Đột nhiên quay người lại, đôi mắt sâu thắm nhìn cô, yếu ớt nói ra một câu, "Còn lại bốn ngày."
Chín giờ sản hôm sau, chiếc Land Rover đúng giờ đã ở trên đường ra khỏi thành phố
Lam Ngọc Anh nghĩ đến chiều đã có thể gặp bà ngoại, không kiềm chế được sự vui vẻ.
Thật ra cô đã nhiều lần nghĩ đến chuyện về quê thăm bà, nhưng bà thương cô ngồi tàu hỏa vất vả, nói gì cũng không chịu, bây giờ biết Hoàng Trường Minhlái xe đưa cô về liền đồng ý ngay tức khắc.
Cô không khỏi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh,