Thật ra cũng không phải cô bất chợt muốn ăn mà chỉ là cảm thấy mỗi ngày sáng sớm anh đều phải chạy đi làm bữa sáng, quá vất vả, trong lòng bỗng nhiên sinh ra mấy phần không nỡ, cho nên mới đề nghị ra ngoài ăn bữa sáng.
Trần Phong Sinh nghe vậy như nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt đào hoa thoáng lướt qua tia sáng, vui vẻ nhếch môi đồng ý: “Được, rửa mặt thay quần áo rồi đi!”
Lúc ra cửa, Trương Tiểu Du đứng ở cửa chờ một lúc lâu, bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh mới khoan thai đi ra từ trong phòng làm việc, bên dưới ách áo khoác hình như có kẹp thứ gì đó.
Nửa giờ sau, hai người xuất hiện tại tiệm ăn sáng.
Bọn họ tìm đến một vị trí sáng sủa, gọi đồ ăn, quẩy và sữa đậu nành ở đây rất ngon miệng, hôm nay Trần Phong Sinh không phải trực, thời gian rất thoải mái, thế cho nên tốc độ hai người dùng cơm cũng cực kỳ nhàn nhã.
Chờ ăn xong bữa sáng, chiếc Cayenne màu đen cũng không chạy về hướng chung cu mà băng qua cầu vượt Tâm mắt Trương Tiểu Du rời khỏi cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, kinh ngạc ‘Cầm Thú, chúng ta không về nhà sao?”
Trần Phong Sinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, đầy ẩn ý cong môi nói: “Chờ một lúc nữa lại về sau, có một nơi quan trọng hơn phải đến hỏi “Nơi nào?” Trương Tiểu Du khó hiểu.
Trần Phong Sinh thì không trả lời, anh chuyên chú lái xe, chỉ có khóe miệng là nhếch lên.
Trương Tiểu Du thấy anh không có ý nói cho mình biết, cô bïu môi, hai tay khoanh trước ngực, lưng ngả ra ghế thiếp đi, sau khi mang thai mức độ thèm ngủ của cô đúng là càng ngày càng tăng.
Chờ đến khi cô mở mắt ra lần nữa, Cayenne cũng đã giảm tốc độ, dân dừng hẳn lại trước một tòa kiến trúc.
Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn thử, ba chữ ‘cục dân chính to to bổ chảng đập vào mắt.
Còn chưa chờ cô hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng, Trần Phong Sinh đã đẩy xe ra xuống xe, bóng dáng cao ngất vòng qua đầu xe sang đây.
Cửa xe bên cạnh lập tức được mở ra.
Tay của Trương Tiểu Du bị anh duỗi tay đến nắm lấy, hai người cùng