Dứt lời, hai mẹ con Chu Thị Linh đều nhìn qua.
Hai người đều cho rằng Trần Phong Sinh đang kim ốc tàng kiều, bọn họ liếc nhau, tâm trạng chùng xuống, không ngờ bản thân lại đoán đúng, quả nhiên có đàn bài Cháu gái của mình vừa mới đi có hai ngày mà trong nhà đã có lửa.
.
“Khụ.
.
”
Trương Tiếu Du luôn ghé vào cánh cửa nghe ngóng tình hình bên ngoài, bấy giờ, cô mới lúng túng đi ra.
Di nhỏ trông thấy người kia là ai thì kinh ngạc: “Cá Nhỏ?”
“Chị? Tại sao lại là chị?” Chu Thị Linh kích động đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Trời ạ, không phải chị đã đi nước ngoài rồi sao, vậy áo ngực này là của chị ư?”
Nhìn thấy chiếc áo ngực đen trong tay của em họ mà mặt Trương Tiểu Du đỏ lên: “Ừm.
.
”
Dì nhỏ chợt tỉnh táo, thì ra kim ốc tàng kiều là cháu gái mình, nét mặt từ.
sầu lo chuyển sang ngạc nhiên, cuối cùng là mừng rỡ, bà ấy sợ bóng sợ gió võ ngực nói: “Hù chết dì rồi! Cái con bé này, không đi cũng chẳng báo với dì một tiếng, vừa nấy dì còn tưởng… Phong Sinh à, dì xin lỗi con! Vừa nấy là di hiểu lầm, con đừng để trong lòng nhé!”
“Không sao đâu ạ!” Trần Phong Sinh che miệng ho khan.
Ánh mắt của Chu Thị Linh đảo qua đảo lại hai người, tò mò hỏi: “Chuyện là sao thế chị?”
Dì nhỏ đứng bên cũng hỏi theo: “Đúng đó Cá Nhỏ, sao thế hả? Trước đó khi con trở về thành phố có thông báo là sẽ đi nước ngoài, sao giờ lại không đi, chẳng lẽ đối lịch à?”
“Con xin lỗi dì ạ, con chưa nói với dì việc này.
Không phải dời lịch mà là con không muốn đi nữa” Trương Tiểu Du bối rối giải thích, lúc ở cổng sân bay cô còn gọi điện thoại tạm biệt dì nhỏ và em họ.
Ai biết răng sau đó bị Trần Phong Sinh dẫn về, thế là mấy hôm nay quên gọi báo cho người nhà.
“Không đi nữa ư?” Dì nhỏ ngạc nhiên.
Đối diện là Trần Phong Sinh ngồi vất chéo hai chân dài, tay vuốt cảm không tính nói giúp cô, dáng vẻ bình tĩnh, ung dung nhìn cô sẽ giải thích thế nào.
“Dạ, đã đổi với đồng nghiệp khác…” Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó sờ bụng, im lặng một