Cô không khỏi nhíu mày, vậy là có ý gì?
Nếu kẻ địch không hành động trước, thì ta không nên hành động.
Trương Tiểu Du chẳng muốn ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ với Chu Lan Vy, cô chợt đứng lên: “Bác sĩ Vy, thật ngại quá, cô cứ ngồi đây chờ một lát nhé! Tôi đi đưa khăn tắm cho anh ấy!”
“…” Chu Lan Vy trợn to hai mắt.
Trương Tiểu Du không thèm liếc nhìn phản ứng của đối phương mà vui vẻ đi thẳng vào phòng ngủ.
Mặc dù cô không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt gắt gao đang dõi theo phía sau lưng mình.
Đẩy cửa phòng tẩm ra, tiếng nước “rào rào” lọt thẳng vào tai, cô cầm khăn tắm đặt ở trước bồn rửa mặt.
Liếm liếm môi, Trương Tiểu Du đẩy cửa kính phòng tắm ra.
Hơi nước ở trên cửa đột nhiên phả lên mặt, đường nét tam giác ngược trên vóc dáng của người đàn ông lấp đầy hai mắt cô.
Anh đứng dưới vòi sen, làn nước xả xiết qua cơ bắp khiến cô không khỏi nín thở.
Trước đây không lâu, Trần Phong Sinh đã từng lừa gạt giúp cô tắm rửa.
Mặc dù khi ấy, cô bắt buộc phải chấp nhận nhưng vẫn yêu cầu anh phải mặc quần sịp mới được.
Hôm nay ngay cả tấm chắn cuối cùng cũng không có, hình ảnh như vậy khiến mạch máu cô sôi trào, trái tim đập nhanh đến nỗi suýt nhảy ra khỏi cổ họng.
Bờ vai rắn chắc, vòng eo cường tráng nối liền với đôi chân thon dài.
Đặc biệt là khi Trần Phong Sinh nghe tiếng động xoay người lại, mảnh đất thần bí nào đó lập tức bị phóng đại, nếu không phải tay của Trương Tiểu Du vẫn còn vịn trên cửa kiếng, chắc hai chân cô đã mềm oặt rồi ngã xuống đất.
Thấy cô mở cửa bước vào, trong đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh hiện lên một tia bất ngờ, thay vào đó phần nhiều là tia trêu chọc: “Bà Trần đã thay đổi suy nghĩ, muốn vào tắm chung với anh hửm?”
“Không!” Trương Tiểu Du vội vàng lắc đầu, kế đó lúng túng dịu giọng nói: “Khụ, em đến giúp anh tầm rửa!”
“Giúp anh tảm rửa?” Trần Phong Sinh nhướng mày khi nghe thấy những lời này.
Trương Tiểu Du đảo mắt dù sao cũng không