**********
Màn hình đen thui, cộng thêm nhạc nền đã tạo ra một bầu không khí rùng rợn.
Khi ghế trước có một cô gái hét ầm lên, Lam Ngọc Anh mới bàng hoàng nhận ra họ đang đi xem phim kinh dị...
Cô len lén nuốt nước bọt.
Rõ ràng căn phòng bật điều hòa chiều nóng nhưng cô chỉ cảm thấy có khí lạnh từ gót chân xộc lên.
Lắng lặng cúi đầu xuống nhìn, Lam Ngọc Anh mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hội từ lúc nào, ướt rườn rượt.
Cô lau lên đầu gối nhưng lớp mới xuất hiện cũng rất nhanh, còn tiếng nhạc khiến người ta sởn gai ốc kia thì cứ vang lên mãi chẳng chịu đứt.
Cô bất giác liếc nhìn sang bên cạnh, cô muốn nói chúng ta có thể nào không xem nữa rồi cùng nhau đi về nhà không.
Nhưng cô lại thấy Hoàng Trường Minh lười biếng dựa vào ghế, biểu cảm rất tập trung, có vẻ như đang xem rất say sưa.
Cô đành nuốt hết mọi lời muốn nói xuống bung.
Trên màn hình bất ngờ xuất hiện thứ gì đó, tiếng hét của cô gái ngồi đằng trước một lần nữa vang lên.
Lam Ngọc Anh không quan tâm được quá nhiều nữa.
Cô nâng tay vịn chặn giữa hai người họ lên, ghé sát về phía anh.
Cô rất ít khi xem mấy loại phim này.
Hồi trước khi còn học đại học, Trương Tiểu Du có một thói quen biến thái là cực kỳ đam mê thể loại này, có lần cương quyết kéo cô xem cùng, làm cô sợ hãi đến nỗi cả tối hôm ấy không dám đi vệ sinh.
Sau này khi tới mấy công viên trò chơi, cô cũng tuyệt đối tránh xa các khu nhà ma.
"Sao thế?"
Cuối cùng Hoàng Trường Minh cũng nhìn sang phía cô.
Lam Ngọc Anh liếm môi, gượng gạo ấp ủng: "À, em hơi lạnh.
" "Ừm." Hoàng Trường Minh gật đầu, vươn tay khoác vai cô, sau đó hất hàm ra hiệu: "Xem tiếp đi."
Lam Ngọc Anh đáp một tiếng, đành bấm bụng nhìn lên màn hình.
Bộ phim được chiếu từ từ, bên cạnh những tiếng động cực kỳ chân thật còn là tiếng hét lúc cao lúc thấp của cô gái kia.
Hoàng Trường Minh vờ như vô tình cúi xuống, liếc nhìn Lam Ngọc Anh đang co rụt trong vòng tay mình.
Mỗi lần xuất hiện một cảnh tượng đáng sợ nào đó, cô lại lập tức nhằm chặt mất, ôm chặt lấy hông anh, hai cánh tay run rẩy nhưng không chịu buông.
Đôi mắt anh lóe lên một tia sáng xảo quyệt, khỏe môi bất giác rướn lên.
Bộ phim dài hơn một trăm phút, cuối cùng cũng kết thúc.
Ảnh đèn trong phòng chiếu dẫn dân sáng lên, trên màn hình chỉ còn lại phần giới thiệu cuối phim nhưng Lam Ngọc Anh vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Cùng với các đôi nam nữ đi ra khỏi phòng chiếu, Lam Ngọc Anh cảm thấy chân mình mềm nhũn hết ra, nhất thời chưa thể trở lại thực tại.
Vốn đĩ phim chiếu lúc nửa đêm, vid thể khi bọn họ lấy xe ra cũng đã hơn một giờ sáng.
Con đường về nhà càng vắng vẻ không chướng ngại vật, chiếc Land Rover lao vun vút trong đêm.
Trong xe không bật radio, ánh sáng lúc sáng lúc tối hắt vào mơ hồ tạo nên một bầu không khí khác biệt.
Lam Ngọc Anh nằm chắc dây an toàn, cúi đầu nhìn chăm chăm mắt cá chân suốt cả quá trình.
"Lam Ngọc Anh?"
Hoàng Trường Minh bất ngờ gọi một tiếng.
Cô đột ngột ngẩng lên như bị giật mình, cả người bằng chốc cứng đờ, sau đó đôi đồng tử co rụt lại nhìn về phía anh.
Hoàng Trường Minh quan sát biểu cảm rời rạc của cô, từ tốn hỏi: "Em không sao chứ?" "Không sao a!" Lam Ngọc Anh thở hắt ra một đôi.
"Tới nhà rồi, xuống xe đi." Hoàng Trường Minh ra hiệu.
Nghe vậy, cô mới nhìn sang bên cạnh thì kinh hoàng phát hiện chiếc xe đã dừng lại từ lúc nào.
Lam Ngọc Anh khẩn trương thảo dây an toàn, cùng anh xuống xe đi vào bên trong tòa nhà.
Hành lang im phăng phắc, tiếng bước chân của hai người hòa vào nhau, mỗi bước dường như đều có âm vọng.
Hoàng Trường Minh nằm lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn sang: "Sao vậy, vẫn đang nghĩ tới bộ phim vừa xem à?" “Ừm..." Lam Ngọc Anh mim môi.
"Em sợ sao?" Hoàng Trường Minh nhưởng mày.
"Một chút..." Cô thành thật gật đầu.
"Vô dụng!" Hoàng Trường Minh tuy chế bại nhưng khỏe môi lại nở một nụ cười đáng ngờ: "Mấy bộ phim kinh dị toàn là giải thôi, giữa chừng còn