Chu Lan Vy khó khăn lắm mới dám bất chấp tất cả để dụ dỗ anh, sao cô ta có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.
Khi thấy anh lạnh lùng quay đi, mặc dù cảm thấy bị tổn thương nhưng cô ta lấy lại tinh thần rất nhanh, dứt khoát cởi phăng chiếc áo gió hững hờ rồi giang rộng hai tay và nhào tới Trần Phong Sinh đã rảo bước tới cửa.
‘Vừa định mở cửa bỏ đi, thì có người ập vào lưng, mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Chu Lan Vy như một con gấu túi ôm lấy eo anh từ phía sau.
Lông mày của Trần Phong Sinh chợt trùng xuống, vừa định đẩy ra, thì một giọng nữ hơi lạnh lùng đột nhiên vang lên, “Ồ, Cầm thú, em ngồi trong phòng mỏi mất đợi anh về, hóa ra anh tới đây chơi bời à?”
Sau khi thang máy lên đến tầng ba, Trương Tiểu Du từ trong đi ra.
Cô tìm kiếm rất lâu trên hành lang dài, nhưng cô không biết phòng họp thứ tư ở đâu.
Qua lời của cô y tá, cô biết anh đến đây để bàn chuyện công việc, sợ quấy rầy nên không gọi điện, lúc này cô đang cầm điện thoại và do dự không biết có nên nhắn cho anh một tin hay không, thì cánh cửa cách đó vài bước đột nhiên mở ra.
Kết quả nhận được thật bất ngờ.
Khi Trương Tiểu Du ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc trông thấy tấm biển in chữ phòng họp thứ tư.
Ngờ đâu cô bước vội tới thì bắt gặp ngay cảnh tượng tuyệt vời như vậy, nữ bác sĩ xinh đẹp gần như không mảnh vải che thân, đôi gò bồng đảo căng mọn, hai cánh tay mềm mại ôm lấy eo anh, thân mật vô cùng!
Trần Phong Sinh nhướng đôi mắt đào hoa khi nghe thấy tiếng động, mặt lập tức biến sắc ‘Yết hầu khẽ động đậy, vừa định mở miệng lên tiếng thì đột nhiên Trương Tiểu Du quay lưng bỏ đi.
Đương nhiên, anh không thể để cô vung tay bỏ đi, nhấc cặp chân dài chuẩn bị sải bước đi thì Chu Lan Vy ở phía sau cũng không buông tha, trái lại còn ôm chặt hơn, vẫn nũng nịu gọi anh, “Bác sĩ Sinh…”
Trần Phong Sinh không có thời gian đếm xia đến cô ta, anh cũng không cần biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ bẻ tay cô ta ra.
Qua bộ vest, Chu Lan Vy có thể cảm nhận được hooc-mon trên cơ thể anh, tìm cô ta đập thình thịch,