“Không.
Phong Sinh.
Anh không cần xin lỗi em!” Tống Giai Lệ trầm giọng nói.
“Nếu có thế, em muốn che giấu chuyện này cả đời.
Nhưng mọi chuyện lại không như em nghĩ, bây giờ anh đã biết cả rồi.
Em muốn nói với anh, tất cả những chuyện này đã qua rồi, em đã sớm từ bóng tối bước ra rồi.
Chuyện của em không cần anh phải tự trách hay cảm thấy có lỗi!”
Tống Giai Lệ nới lỏng nắm tay, chậm rãi nói: “Còn về chuyện của Nguyễn An chồng em, em sẽ tự có cách giải quyết, anh không cần quan tâm!”
“Giai Lệ ..” Trần Phong Sinh giọng khàn đặc, trâm mặc, vẫn chỉ có thể nói một câu: “Anh xin lỗi!”
Sao lại có thể cảm thấy không tự trách? Sao lại có thế không cảm thấy có lỗi!
Nếu như năm đó không vì cứu anh, Tống Giai Lệ đã không phải chịu đau đớn đến như vậy.
Sau khi về nước bị anh từ chối, thậm chí cô đã tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời mình, cuối cùng để quên anh, để bắt đầu lại một cuộc sống mới cô đã nhận lời kết hôn với Nguyễn An, vậy mà giờ đây lại phải chịu đựng cảnh bao lực gia đình như này…
Châm ngòi cho tất cả những chuyện này đều là bứt đầu từ anh, là vì quan hệ với anh, lồng ngực anh cảm thấy rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức không thể nào giải tỏa.
Tống Giai Lệ lại lắc đầu, kiên quyết nói: “Em đã nói rồi, không cần anh phải tự trách hay hối lỗi, chuyện này đã qua nhiều năm rồi, em đã thoát ra được rồi!
Phong Sinh, đồng ý với em, không được nói xin lỗi nữa!”
Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt tối sầm.
Tống Giai Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nặn ra một nụ cười, chủ động nói với anh: “Thời gian không còn sớm nữa, giờ em đã ổn rồi! Cô Tiểu Du chắc cũng đang ở nhà đợi anh, anh mau về đi!”
Nghe thấy hai chữ “cô Tiểu Du”, ánh mắt Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích.
‘Sau một hồi bất đậu, Trần Phong Sinh đứng dậy khỏi ghế, bứng chân và bóng dáng đều cứng ngắc, bước ra khỏi phòng bệnh.
“Phong Sinh!”
Động tác mở cửa của Trần Phong Sinh dừng lại.
Tống Giai Lệ nhầm chặt mắt, hai tay nắm lấy chăn bông, cô nói rất khẽ, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự run rẩy ở bên trong tiếng nói: “Chuyện này đối với em mà