Phòng ăn rất sôi động, đồng nghiệp xúm nhau trêu chọc chàng sinh viên thực tập trong khoa, chàng trai mặt đỏ bừng xấu hổ nhưng vẫn không bỏ que đan khỏi tay, sợi len đỏ lấp ló giữa những ngón tay dường như chiếc khăn đan đã đến công đoạn cuối cùng.
Trương Tiểu Du tò mò hỏi: “Lưu, cậu còn có sở thích này sao?”
“Không!” Chàng trai ngượng ngùng lắc đầu, giải thích: “Chị Cá nhỏ, hôm trước không phải chính chị giúp em lấy được vé xem múa ba lê sao, nữ thần rất vui, em muốn tranh thủ lúc nóng hổi tặng cô ấy một món quả, hi vọng cô ấy cảm động mà chấp nhận sự theo đuổi của em!”
“Thì ra là đan cho nữ thần!” Trương Tiểu Du chợt nhận ra.
Chàng trai ngượng ngùng, gãi đầu: “Này, bây giờ nó không phải là một chuyện phổ biến sao? Cũng giống như trước đây đều là phụ nữ tặng đàn ông, bây giờ đều đổi ngược lại là đàn ông tặng phụ nữ.
Nhiều bạn nam trong ký túc xá cũng đan khăn tặng bạn gái, nên em cũng muốn đan một cái tặng cho nữ thần của mình.
Tuy không phải quý giá, nhưng em nghĩ tấm lòng là “Đúng thế!” Trương Tiểu Du gật đầu đồng ý.
Bây giờ rất nhiều người xem trọng vật chất, nhưng những thứ mua được bảng tiền đắt đỏ chỉ đơn giản là giá trị vật vất, nó kém hơn nhiều so với những thứ làm từ tấm lòng như vậy.
Cậu bé cười và hỏi: “Chị Cá nhỏ, có lẽ chị cũng đã từng nhận được món quà như thế này đúng không?”
“Chưa!” Trương Tiểu Du lắc đầu.
Mặc dù cô cũng có một mối tình học trò kéo dài nhiều năm, nhưng lúc đó thực sự không tặng cho nhau những món quà như vậy, thậm chí là những món đồ handmade.
Nhưng đột nhiên hình ảnh đôi bàn tay mảnh mai của người đàn ông đang cầm que đan hiện lên trong đầu.
Trương Tiểu Du không khỏi mỉm cười, giọng nói không giấu được niềm vui sướng: “Nhưng có lẽ là sắp có ..”
Buổi tối khi tan làm, Tô Yến bên cạnh đang thu dọn đồ đạc chợt nhớ đến hôm nay là sinh nhật của cô liền hỏi cô có muốn đi ăn không.
Trước đây mỗi lần sinh nhật, cô và Trân Phong Sinh đều lái xe về nhà dì ở dưới huyện, cùng nhau ăn mừng.
Nhưng lần