“Ừm” Trần Phong Sinh giãn mày vui vẻ.
Thấy anh cho đánh giá khẳng định, vẻ mặt Trương Tiểu Du có hơi đắc ý, rất có cảm giác thành tựu.
Trần Phong Sinh nghe thấy mùi thuốc súng trên người cô, không chắc chắn lắm hỏi lại, “Bà Trần, vừa nãy là em tự mình bắn pháo đấy à?”
“Đúng vậy” Trương Tiểu Du hất cảm Trần Phong Sinh nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu vẫn đang cháy.
sáng trên bầu trời đêm lúc này cuối cùng cũng hiểu được hôm nay cô muốn bày trò gì “Em không ngừng gọi điện thoại hỏi anh có về hay không, lại còn ở sẵn dưới lầu để đợi chính là vì muốn anh xem được cảnh này đúng không?”
Trương Tiểu Du gật đầu, khóe môi cong lên.
Dưới làn pháo hoa rực rỡ, đôi môi mỏng củaTrần Phong Sinh thấp thoáng hiện lên một hình vòng cung, dường như lại nghĩ đến điều gì, anh nhíu mày, “Vậy em vẫn luôn đợi ở dưới lầu? Chẳng may bị cảm thì làm sao?”
“Không sao, em mặc dày lắm!” Trương Tiểu Du ý chỉ đến chiếc áo khoác jean trên người, sau đó tiếp tục chỉ về phía xa xa bảo vệ Phạm Ân đang tiếp tục giúp cô đốt pháo hoa, “Thật ra em cũng hơi sợ, muộn quá rồi, nên em nhờ Phạm Ân đi cùng với eml”
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?” Trần Phong Sinh lộ vẻ hoang mang.
“Là một ngày thứ sáu bình thường” Trương Tiểu Du nhún vai.
Trần Phong Sinh khó hiểu, “Thế sao lại phải đốt pháo hoa cho anh?”
“Không có nguyên nhân gì cả, lúc em còn nhỏ bố em rất thích đốt pháo hoa cho em, mỗi lần như vậy em đều cảm thấy rất vui vẻ!” Trương Tiểu Du chậm rãi nhớ lại nói, chẳng qua những ngày tháng vui vẻ đó quá ngắn ngủi, bố mẹ qua đời từ sớm, đã nhiều năm cô chưa từng đốt pháo hoa.
“Cho nên?” Trần Phong Sinh nhướng mày chờ đợi.
Trương Tiểu Du ngẩng mặt, nhìn vào mắt anh, ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay to của anh, giọng nhẹ nhàng dịu dàng nói, “Cầm thú, em chỉ muốn khiến anh vui vẻ một chút thôi!”
Không phải cố tình muốn tạo điều gì bất ngờ, càng không phải là ngày đặc biệt gì, cô làm như vậy chỉ đơn thuần muốn người đàn ông của mình vui vẻ hơn một chút, chỉ đơn giản như thế mà thôi.
Trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh từng đợt sóng dâng trào Pháo hoa đã không còn bừng sáng trên bầu trời, màn đêm lại quay về tĩnh lặng,