Trương Tiểu Du bắt chặt hai tay Tô Yến, mặt đầy kinh hoảng hô: “Chim én, giờ làm sao?”
“Cá nhỏ, cô đừng vội cũng đừng khẩn trương!” Tô Yến an ủi cô, nghiêm túc nói: “Nảy tôi cũng có thấy, chẳng qua là dâu rụng một chút xíu, cũng không phải chuyện gì lớn, trước kia tôi mang thai cũng có tình huống như vậy, cô đừng tự hù dọa bản thân!”
Nói xong, liền thấy Trương Tiểu Du rối rít lấy điện thoại từ trong túi ra.
Tô ‘Yến biết, nhất định là cô muốn gọi cho Trần Phong Sinh.
Đối với bây giờ trạng thái đầu kỳ mang thai, bình thường cũng sẽ khá khẩn trương và hoảng sợ, chỉ bất quá thấy cô thả điện thoại di động xuống, thấp thỏm nhăn lông mày, hình như là không liên lạc được.
Tô Yến liền vội vàng hỏi: “Sao rồi cá nhỏ, gọi điện thoại cho “Cầm thú” nhà cô không được sao, có phải lại ra khỏi nhà hay không?”
“Không có đi công tác…” Trương Tiểu Du lắc đâu một cái, cả người vẫn rất hốt hoảng, nảm chặt bắt tay lòng hơi xuất mồ hôi nói: “Chắc là đang giải phẫu!”
Tô Yến cũng dân dần nhíu mày, dù sao trước có cũng có một lần như vậy.
nhưng mà không nghiêm trọng lắm, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì, ngưng giọng nói: “Cá nhỏ, tôi cũng không yên tâm cho lắm, thế này nhé, chúng ta nên đi bệnh viện kiểm tra cho chắc! Tôi nói anh Trương bọn họ một tiếng, giao bên này cho bọn họ rồi cùng cô đi bệnh viện!”
* Được!” Trương Tiểu Du lo lắng gật đầu.
Cùng đồng nghiệp nói tốt một tiếng, Tô Yến cùng cô liền vẫy chiếc xe taxi đi bệnh viện.
Trong suốt thời gian đi xe, Trương Tiểu Du vẫn luôn gọi điện thoại cho Trần Phong Sinh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không ai bắt máy, không nghe được âm thanh của anh, lại không có anh bên cạnh càng làm cô hốt hoảng.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm khoa sản phụ.
Sau khi đi bọn họ rời đi, họ đã tìm được chủ nhiệm Diệp, chủ nhiệm Diệp báo y tá không cần đăng ký cứ bảo họ trực tiếp vào gặp anh, cầm theo phiếu siêu âm sau khi kiểm tra xong và xem xét thật cẩn thận.
Bởi vì không liên lạc được với Trần Phong Sinh, bên cạnh Trương Tiểu Du lúc này chỉ có Tô Yến, nên cô chỉ có thể nắm chặt tay cô ấy cô lấy chút sức lực, rõ ràng đang ngồi trên ghế, nhưng cô lại cảm thấy mình như bị rơi vào trong ghế sô pha.
Ở ghế sô pha, nó mềm mại, và nó thực sự vừa vặn.
Cô ấy không nói gì nhưng thực ra