Chỉ bất quá chưa đi được hai bước đã bị Trần Phong Sinh kéo tay lại, cô không vui vẻ gì hỏi lại:”Gì thế “Đi xuống dưới lầu!” Trần Phong Sinh cong môi.
Trương Tiểu Du cau mày nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng, người đã bị anh kéo về phía cửa.
Lúc từ trong thang máy đi ra, Trần Phong Sinh cởi chiếc áo khoác rộng của mình phủ lên người cô.
Chiếc áo có chút rộng, dài lút qua cả mông.
Anh trực tiếp kéo khóa kéo từ dưới lên kín tận cổ cô như cố tình muốn đem vẻ xinh đẹp của cô bọc lại Trương Tiểu Du bị anh dắt tay kéo đi ra khỏi tòa nhà.
Thật ra thì trong lòng cô dường như đã đoán ra anh tính đi đến đâu nhưng là có chút mâu thuẫn.
Đến lúc bước tới gần chiếc xe Cayenne màu đen vẫn không thấy anh có dấu hiệu dừng lại, một mực kéo cô về phía công viên nhỏ phía trước.
Trương Tiểu Du vẻ mặt nghỉ ngờ, đầu óc mơ hồ nhìn anh.
Đôi chân dài của Trần Phong Sinh bất quá chiếu cố cô, nhịp bước châm chậm không đi quá nhanh.
Bóng dáng đôi nam thanh nữ tú đi thẳng vào khu vực sân quảng trường kiến thiết nhỏ của công viên.
Chẳng lẽ họ là đang tản bộ?
Tương Tiêu Du trong lòng bưồn bực, ngước nhìn lên thì thấy anh bảo an Phạm Ân đang đứng ở giữa nhìn họ vây tay.
Hình ảnh này quả thực có chút quen mắt Cô có chút ngạc nhiên, lúc này mới kịp nghĩ ra cuộc điện thoại lúc nãy là do Phạm Ân gọi cho anh.
Phạm Ân bước tới trước mặt họ, mỉm cười và nói xin chào:’Chào ông bà Trần”
“Phạm Ân, cậu chuẩn bị xong hết chưa?” Trần Phong Sinh nhướng mày hỏi Phạm Ân gật đầu chắc chắn :”Ngài yên tâm, tôi đã lo liệu xong hết rồi.
Bây giờ ngài muôn bắt đầu luôn ạ?”
“Bắt đầu đi!’ Trần Phong Sinh gật đầu.
Trương Tiểu Du cau mày vì không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô hoàn toàn nghe không hiếu họ đang nói gì, không biết định làm trò gì bí mật nữa.
Phạm Ân nghe vậ: Ngay sau đó, anh lại quay về khu vực trung tâm của quảng trường, trong tui sáo từ từ lấy ra một chiếc bật lửa.
Vì ánh sáng bên trong khu công viên có chút mờ, hơn nữa lại ở khoảng cách khá xa nên cô không thể nhìn rõ.
Đang lúc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ tính quay sang hỏi người kia thì cô bồng nghe được âm thanh chói tai, tiếp đó là vô số tia sáng vụt bay cao tít lên bầu trời đêm.
Là.
Pháo hoa!
Trương Tiếu Du mở to hai mắt nhìn những chùm sáng rực rỡ tươi đẹp với vô số màu sắc