Một âm thanh rất lớn vang lên.
Những người trong phòng vốn đang đứng hết lên hộ hào cô, lúc này đều ngây ngốc cả.
Dưới sàn trải một lớp thảm lông dài, giảm lên vô cùng mềm mại, vì thế không đến mức bị ngã quá đau nhưng ngã như vậy trước mặt bao nhiêu người thật sự rất mất mặt, cũng may cô mặc quần dài, nếu là váy ngắn thì kiểu gì cũng hở hết sạch.
Lâm Ngọc Anh thê thảm bò dưới đất, thật sự muốn cắm mặt vào tấm thảm luôn cho xong.
Một cánh tay rắn chắc chia ra trước mặt nhắc cô lên nhẹ nhàng như nhấc một chú chim.
Phan Duy là người tỉnh lại sớm nhất, với tiến lên hỏi: "Cô Ngọc Anh, cô không sao chứ!" "Đứng lên xem có bị thương chỗ nào không? Tôi là bác sĩ, có vấn đề gì cứ nói với tôi." Trần Phong Sinh đỡ cô xong cũng đứng dậy.
Lam Ngọc Anh lắc đầu tỏ ý không sao.
Nhìn thấy phía xa có người vẫn há hốc miệng chưa thể khép lại, cô thật sự xấu hổ muốn chết.
"Thật ngại quá, tôi ngã làm hỏng micro roi..."
Chiếc micro tan thành hai nửa, Lam Ngọc Anh nhìn Hoàng Trường Minh đang ở một bên vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào bèn xua tay tỏ ý với mọi người “À, tôi cũng xin lỗi, thật ra tôi không biết hát ca kịch gì đâu."
Nghe cô nói vậy, những người trong phòng đều ngẩn ra, sau đó lập tức bật cười.
Có người vì muốn làm cho bầu không khí sôi nổi trở lại, còn cố tình trêu chọc rằng cô không biết hát nên mới căng thẳng đến vấp ngã
Ngược lại, Phan Duy ban nãy bất bình thay cô thì lại trưng ra vẻ mặt không cam tâm: "Cô Ngọc Anh, rõ ràng cô hát rất..."
Khi nhận được một ánh nhìn lạnh lùng quét qua từ phía sếp thì những lời sau đó đã lập tức ngưng lại.
Trên màn hình đã đổi sang một bài nhạc thịnh hành khác.
Thấy mọi người trong phòng đã chú ý sang chuyện khác, Lam Ngọc Anh thở phào, sau khi ngồi xuống không bao lâu thì cô vẫn đứng lên: "Tôi vào nhà vệ sinh một chút
Vào trong rồi, cô mới dám giơ tay ôm cảm.
Ban nãy ngã đến tê dại, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
"Có bị thương ở đâu không?"
Bất thình lình, có một giọng nam trầm thấp vang lên.
Chỉ có điều, ngữ khí ấy quá lạnh quá cứng nhắc, dường như chủ nhân của nó thật ra cũng chẳng tình nguyện hỏi câu này cho lắm.
Lam Ngọc Anh ngước mắt lên nhìn thì lập tức thấy một bóng hình cao lớn xuất hiện phía sau qua tấm gương trước mặt, cao hơn cô hàn một cái đầu.
Cô quay người lại, nhìn về phía cửa, có chút hoang mang: "Hoàng Trường Minh, sao anh...
đây là nhà vệ sinh nữ mà!"
Hoàng Trường Minh vẫn không buồn đoái hoài như lúc trước.
Anh thẳng thừng ngồi xuống, vén gấu quân bò của cô lên.
Hai đầu gối hơi tím lại nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng, có lẽ sau ngày mai sẽ bớt thậm hơn.
Anh rút tay về, đứng lên lại
Lam Ngọc Anh cần môi, không nhịn được nhỏ giọng hờn trách: "Anh cố tình
Hôm nay cô đi giày đế bằng, khả năng tự vấp ngã gần như bằng không.
Cộng thêm việc cô đi ngang qua trước mặt anh, khi ngã đã rất chắc chắn là do chân anh chia ra.
Đây rõ ràng là hành động của một đứa trẻ mà "Ai bảo em hát cho người ta nghe?" Hoàng Trường Minh không phủ nhận, hừ một tiếng lạnh lùng.
".." Thôi được rồi, họa là do cô gây ra.
Lam Ngọc Anh nhớ lại trước kia anh đã từng nói sau này chỉ được phép hát cho một mình anh nghe.
Thấy cô có vẻ không bị gì nghiêm trọng, Hoàng Trường Minh đút hai tay vào túi rồi quay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, Lam Ngọc Anh cũng rảo bước bám theo.
Khi đi ra lại trùng hợp bắt gặp một nữ nhân viên đi vào, bất chấp sự xấu hổ, cô chạy bước nhỏ đuổi theo bóng hình cao lớn phía trước nhưng anh không quay về phòng mà đi thẳng ra thang máy.
Như vậy cũng tốt, ban nãy bị ngã một cú trước mặt bao người, cô cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về nữa.
Thang máy từ từ đi xuống, Lam Ngọc Anh nhìn sang người đàn ông bên canh
Hai tay anh vẫn đút túi, cô chỉ có thể giật giật cổ tay áo của anh rồi dè dặt nói: "Hoàng Trường Minh, anh đã bớt giận chưa?" "Chưa." Hoàng Trường Minh lạnh nhạt buông một chữ "...
Lam Ngọc Anh nghẹn lời.
Đúng lúc này, thang máy đã tới nơi, cánh cửa từ từ mở ra, những người đứng đợi bên ngoài cũng đồng loạt ùa vào.
Hoàng Trường