“Không sao!” Trần Phong Sinh nhếch môi, đứng thẳng người đồng thời lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, đưa cho cô.
“Tòa nhà phía trước ở tầng 15, có một căn hộ trước kia tôi đã mua mấy năm trước.
Trừ lúc bàn giao nhà và người dọn dẹp đến thì chưa từng có ai đến ởcát”
“Ừ, tôi biết rồi!” Giai Lệ đưa tay ra nhận lấy chìa khóa.
Đôi mắt hoa đào nheo lại, Trần Phong Sinh lên tiếng giọng nghiêm trọng “Khách sạn không còn an toàn nữa.
Nguyễn An bị đưa về giam nhiều nhất là bảy đến mười lăm ngày, sau đó sẽ được thả ra.
Đề phòng anh ta lân nữa lại chạy tới quấy rối hoặc uy hiếp cô, cô tạm thời ở lại đây thì sẽ an toàn hơn! Cho đến khi tòa án có lệnh phán kết quả xuống, cố gắng hạn chế ra ngoài trong thời gian này! “
“Tôi hiểu rồif’ Giai Lệ gật đầu và tiếp tục nói: “Tôi đã trả phòng ở khách sạn, hơn nữa tôi đã xin phép rời khỏi nhà hát ba lê.
Không có nhiều người ở lại nhà hát, hầu hết họ đều trở về New York.
Tôi sẽ không tham gia biểu diễn cùng s những người còn lại nữ.
Hơn nữa tôi cũng đã đổi cả số di động và sẽ cố gắng hết sức để không có bất kỳ liên hệ nào với thế giới bên ngoài Trần Phong Sinh nghe vậy liền gật đầu, sau đó hơi nâng cäm nhìn lên khu chung cư nhỏ trước mắt: “Khu chung này là khu khép kín, người ngoài cần phải đăng ký mới được vào.
Tôi đã dặn bảo vệ rồi, nếu có người khả nghỉ xuất hiện gần tòa nhà thì cứ trực tiếp đuối đi.
Cô cứ yên tâm ở lại đây”
“Được rồi” Vẻ mặt Giai Lệ hơi ngưng lại, cô ngập ngừng nói: “Phong Sinh, ở khách sạn ngày hôm đó, anh có cần tôi giải thích với cô Tiểu Du không?”
“Không cần” Trần Phong Sinh lắc đầu từ chối.
Nếu có thể giải thích rõ ràng thì không sao, sợ nhất là càng giải thích càng không rõ ràng…
Giai Lệ thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, trong tay nắm chặt cái chìa khóa: “Phong Sinh này, bất kể thế nào thì tôi vẫn muốn cảm ơn anh!”
Trần Phong Sinh kéo môi mỏng, trầm giọng nói: “Không cần phải thế Giai Lệ, tôi vẫn là nói như cũ, đây là tôi chịu trách nhiệm!”
Giai Lệ nghe thấy thế, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô không biết phải nói gì tiếp theo chỉ có thể thở ra: “Tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh.
Khi bản án kết thúc, tôi sẽ ly hôn và sẽ được tự do trở lại, không phải làm phiền anh