Bàn tay to của Trần Phong Sinh cứng đờ.
Tiểu Du uống chừng nửa cốc nước thì buông xuống.
Trần Phong Sinh liền tới cầm lấy.
Cô nhìn thấy tia máu nhỏ chẳng chịt trong đôi mắt hoa đào và sắc mặt u ám, Trương Tiểu Du biết lòng anh cũng không hề tốt hơn cô.
Dầu sao…
Đó là một sinh mạng bé bỏng.
Thấy cô dường như văn tỉnh táo, Trần Phong Sinh cất tiếng hỏi: “Em không ngủ được à?”
“Ừ” Trương Tiểu Du gật đầu.
Trần Phong Sinh nghe thấy, yết hầu anh liền cuộn xuống rất chậm, năm ngón tay không ngừng siết chặt như hành hạ lằn nhau: “Cá vàng nhỏ, thật xin lỗi, anh không cứu được đứa bé, không bảo vệ được đứa bé… “
“Xin lỗi nếu có tác dụng, tại sao lại cần cảnh sát?” Trương Tiểu Du cười thành tiếng.
Cô không ngờ rằng mình vẫn có thế cười được với những câu thoại của bộ.
phim truyền hình vào lúc này.
Trần Phong Sinh cứng đờ ngồi ở trên ghế, y như một pho tượng.
Trương Tiểu Du không khỏi thở dài khi nhìn thấy điều này, lòng bàn tay đặt lên bụng dưới qua lớp vải bông mỏng của áo choàng bệnh viện, chậm rãi nói: “Cầm thú, đừng quá bưồn! Đứa bé đã mất.
Dù có buồn đến mấy cũng không thể làm gì được! “
Lại là những lời an ủi…
Giống như khi tỉnh lại ngày hôm đó, cô luôn bình tĩnh đến lạ thường, ngược lại cô còn an ủi anh.
Trần Phong Sinh ánh mắt rơi xuống, trong lồng ngực tràn ngập cảm xúc, hơi phập phồng.
“Điều cầu nguyện hôm đó ở ngôi đền Shangri-La thật sự rất thiêng.
Nhưng đáng tiếc, đứa bé không có duyên với chúng ta!” Trương Tiểu Du dừng lại khi nói, tay còn lại để ở dưới chân co lại “Cầm thú, hôm đó em đi vệ sinh, nghe thấy sau lưng cô y tá nói chuyện, hình như là một bé gái… Anh thích con gái nhất! “
Cổ họng không ngừng thắt chặt, Trần Phong Sinh tựa như không chịu nổi buồn bực nói “Cá vàng nhỏ, muốn khóc thì trút đi! Đừng tiếp tục kìm nén như thế này!”
Thật ra khi mất con như thế này, cô còn đang trong tháng kiêng cữ không được phép khóc, sẽ đau mắt, nhưng anh không đành lòng nhìn