“Cho dù anh ta sơ suất mà bị thương, nhưng lại khiến em rơi xuống sông sẩy thai… Cá vàng nhỏ, em yên tâm, anh sẽ không bao giờ tha tội cho anh ta!
Cho dù anh ta ngồi tù cũng không bù đắp được những sai lầm anh ta đã phạm phải!” Cuối cùng, giọng nói của Trần Phong Sinh như vỡ ra từ chân răng.
Trương Tiểu Du có thể nghe thấy sự căm ghét và thống hận trong giọng điệu của anh.
Cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến cảnh tượng ngã xuống sông, cảm giác lạnh buốt đáng sợ ấy, quan trọng nhất là cô mất đi thứ gì sau khi tỉnh dậy, cô cũng hận Nguyễn An, nhưng là xong rồi, cho dù có giết chết đối phương, cô cũng không thể đổi được sinh mạng của đứa trẻ.
Trương Tiểu Du thấp giọng đáp lại, “Ừm…
Thấy cô không có phản ứng nhiều, Trần Phong Sinh biết cô chán nản, bóng gió chuyện gì đó, cũng không tiếp tục thảo luận về chủ đề này.
Trần Phong Sinh nhìn từ khuôn mặt cô xuống, thuận miệng hỏi: “Cá vàng nhỏ, trên tay em đang cầm cái gì?”
Trương Tiểu Du nghe anh hỏi, nhìn lướt qua tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên ngang tầm mắt: “Quyết định điều chuyển tới Nam Phi của Đài!”
Giống như lúc đó cô trả lời Tô Yến, anh sớm muộn gì cũng biết, bởi vì cô không có ý định che đậy, nên cô nói thẳng với anh.
Con ngươi của Trần Phong Sinh đột nhiên co rút lại, sau lưng có một tia chớp vụt qua.
‘Vẻ mặt anh thay đổi nhanh chóng, cao giọng nói: “Em lại muốn đi?”
Mới hai ngày sau khi xuất viện, hai người bạn tốt Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh lại mời đến nhà, sau khi ăn tối, nghe cô và Lam Ngọc Anh nói những chuyện trên trời dưới biển, nhắc đến việc cô có thể sẽ đi, không ngờ được lại thực sự phải đi.
Quyết định mới chỉ vừa mới có một vài ngày, vậy mà lệnh điều động đã tới tay.
“Ừz Trương Tiểu Du gật đầu, như muốn nói rõ hơn cho anh ta, và nói thêm, “Sau khi hết tháng kiêng cữ xong, em sẽ đi báo cáo!”
Ngũ quan của Trần Phong Sinh chìm khuất trong ánh nắng mặt trời, lạnh lùng và cứng rần như đeo mặt nạ sắt.
Trương Tiểu Du không kinh ngạc trước phản ứng của anh, cô cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mím môi